Tần Chỉ Ái dựa đầu ở tủ đầu giường, mặt bình tĩnh nhìn điện thoại, giống như Cố Dư Sinh không hề tồn tại.
Hắn cách cô gần như vậy, cô còn không có phản ứng sao?
Cố Dư Sinh di chuyển con ngươi, lại đụng đến một chén nước, cố ý nghiêng người, ngồi gần Tần Chỉ Ái một chút.
Tần Chỉ Ái giống như không nhận ra sự gần gũi của Cố Dư Sinh vậy,
thậm chí lúc Cố Dư Sinh dựa vào cô, tay cô còn nhẹ nhàng trượt màn hình.
Hắn sắp dựa sát người cô rồi, cô còn thờ ơ không một chút quan tâm
vậy? Chẳng lẽ là bị điện thoại di động thu hút sự chú ý hết rồi?
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền quay đầu vừa nhìn Tần Chỉ Ái vừa nhìn màn hình điện thoại của cô: “Đang coi gì vậy?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, còn chưa thèm dời đi, ngữ điệu bình thản: “Đang xem tiểu thuyết.”
Tiểu thuyết gì mà hấp dẫn đến nỗi khiến cô không hề chú ý đến sự tồn tại của hắn chứ?
Hắn nghĩ nhiều như vậy mới có thể nghĩ ra kế này làm cho mình trở thành
một kẻ phong trần vậy. . . Nếu cứ bỏ qua, thật sự rất thiệt thòi cho hắn.
Hắn nghĩ một cách, phải khiến cho cô chú ý hắn mới có thể khiến cô để ý đến mùi thơm tràn ngập trên người hắn!
Cố Dư Sinh nhìn vào điện thoại của Tần Chỉ Ái, nháy mắt hai lần, muốn nói gì lại thôi, sau đó hờ hững nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi tắm.”
Hắn vừa nói, vừa đứng thẳng người, sau đó lúc chuẩn bị quay người đi
vào nhà vệ sinh thân thể ngã một cái, tỏ vẻ như mình không cẩn thận vấp
té, nhào vào người Tần Chỉ Ái.
Để tránh sau khi cô bị hắn đè lên vẫn chú ý đến điện thoại, hắn thuận tay hất tay cô, khiến điện thoại di động của cô bay đến nửa bên giường
còn lại.
Diễn xuất đạt như vậy, hắn cố ý dừng lại trên người cô một chút, sau
đó mới giả vờ như đã phát giác ra chuyện gì, ngẩng đầu tỏ vẻ áy náy, mở
miệng nói với Tần Chỉ Ái: “Xin lỗi, anh không cẩn thận vấp ngã rồi.”
Việc Cố Dư Sinh ngã chổng vó nhào vào người cô, lực không khống chế
được đè lên người cô vẫn làm hô hấp của cô ngừng lại một chút, một hồi
mới thích ứng lại, trả lời hắn: “Không có gì ạ.”
Không có chuyện gì? Vậy là xong? Ngoài ra không còn gì muốn nói với hắn hả?
Hắn ngã cả người lên người cô, cô hoàn toàn không ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn sao?
Sao cô vẫn không có phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn vừa bỏ lỡ biểu hiện quan trọng gì của cô sao?
Cố Dư Sinh không cam lòng, muốn quan sát cô cẩn thận một chút liền hỏi lại: “Vừa rồi anh không làm em bị thương chứ?”
Nói xong, hắn liền đưa tay kiểm tra người của cô.
Cánh tay cô bị hắn áp đảo, hắn kéo cánh tay của cô.
Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng rút tay về, lên tiếng ngăn cản Cố Dư Sinh kiểm
tra cô: “Em không bị thương, không phải anh muốn đi tắm sao? Mau đi đi.”
Không thấy Tần Chỉ Ái có bất kỳ tức giận nào, đáy lòng Cố Dư Sinh lại cuống lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Ừ”, chậm rì rì xuống
giường, sau đó quay người đi vào nhà vệ sinh, trước khi đi vào hắn vẫn
chưa từ bỏ hy vọng, lại cố ý giúp cô nhặt lại điện thoại di động vừa bị
hắn hất đi đưa cho cô.