Không nghĩ đến ông, không nghĩ đến Lương Đậu Khấu, không nghĩ đến
những tin tức kia, chỉ nghĩ đến hắn và cô… Tần Chỉ Ái tinh tường biết
rõ, mình đã bị Cố Dư Sinh thuyết phục.
Cô đã yêu hắn nhiều năm như vậy nhưng có nằm mơ cô cũng không dám tưởng tượng có một ngày hắn sẽ hỏi cô những câu này.
“Yêu” , “đồng ý” ba chữ đơn giản như vậy nhưng vì tâm tình quá mức
phức tạp nên cô không thể nào nói nổi, chỉ gật đầu với Cố Dư Sinh, một
cái gật đầu rất nhẹ.
Hắn thấy cô gật đầu, cũng gật gù theo hai cái: “Em còn yêu anh thật sao?”
Lần này, cũng không chờ cô trả lời, hắn lại tiếp tục nói: “Tiểu Ái, chờ anh một chút được không?”
“Ở Hàng Châu chờ anh một chút, rất nhanh, rất nhanh thôi anh sẽ xử lý tốt chuyện kia, rước em về Bắc Kinh.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh sợ Tần Chỉ Ái không tin hắn, lại nói “Anh nhất định sẽ quay lại đón em, trở lại sớm nhất có thể.”
So với những chuỗi dài trước đây, lúc này lời của hắn lại có chút chắc chắn mà kiên quyết.
Tần Chỉ Ái biết hắn phải xử lý chuyện của Lương Đậu Khấu, cô khẽ vuốt cằm với hắn, vì cảm động mà mắt còn đẫm lệ.
Cố Dư Sinh đưa tay ra, lau nước mắt cho cô, hỏi: “Em tin anh không?”
Tần Chỉ Ái biết rõ hắn sẽ quay về đón cô, cô liền “Ừ” nhẹ với hắn một tiếng, qua một lát lại nói: “Tin.”
Mặt mày đẹp trai của Cố Dư Sinh nhiễm một ý cười nhàn nhạt.
Tần Chỉ Ái thấy hắn vui vẻ, mắt dù ướt vẫn nở nụ cười yếu ớt.
Hắn và cô ở trong đình, lẳng lặng đứng nhìn, cười, cuối cùng lại không hẹn mà cùng nhau đỏ cả vành mắt.
. . . . . .
Cố Dư Sinh tự đưa Tần Chỉ Ái đến dưới lầu, tự mình bấm nút mở cửa
thang máy cho cô, nhìn thấy cô vào thang máy xong mới che dù, đi ra khỏi tiểu khu.
Xe dừng ở đối diện tiểu khu, Tiểu Vương nhìn thấy hắn đi ra liền lập tức xuống xe, giúp hắn mở cửa xe.
Tiểu Vương thắt dây an toàn ngồi trong xe, mới hỏi: “Cố tổng, bây giờ chúng ta đến khách sạn sao?”
“Không…” Cố Dư Sinh giơ cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa đến 9 giờ tối: “… Về Bắc Kinh.”
Buổi trưa bận bịu rốt ruột đến trường của Tần Gia Ngôn, liền dằn vặt
hắn đến bây giờ, còn chưa cho hắn nghỉ ngơi, lại bắt hắn lái xe một
quãng đường dài như vậy sao?
Tiểu Vương trong lòng ảo não, nhưng không dám để lộ ra: “Vâng, Cố tổng.”
Dừng xe bên đường, Tiểu Vương cầm điện thoại di động lên nhìn vé máy
bay: “Mười một giờ đêm nay có chuyến, bay chuyến này được không?”
“Ừ”, Cố Dư Sinh nhàn nhạt đáp.
Tiểu Vương đặt vé.
Khởi động xe lần nữa, trong mưa đêm, xe lại từ từ lao đi, chỉ đi 10
phút, Cố Dư Sinh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nhớ ra gì đó, mở
mắt hỏi: “Hôm nay tôi không có vấn đề gì chứ?”
“Không…” Tiểu Vương không nghĩ ngợi gì mà trả lời.
“Tôi nói lúc ở Tần gia.”
Tần Chỉ Ái lúc này mới hiểu ý hắn hỏi biểu hiện của hắn hôm nay ở
trước mặt Tần Chỉ Ái, lặng lẽ suy tư một lúc, cuối cùng vẫn nói:
“Không…”
“Không thật sao?” Cố Dư Sinh không tin tưởng lắm.
Tiểu Vương chần chừ trong chốc lát, lại nói thật: “Chỉ là có để lại một chút dấu vết…”