Vì có Cố Dư Sinh và Tiểu Vương đến ăn tối mà mẹ Tần cũng không đủ
nguyên liệu để nấu cho nhiều người ăn như vậy, vì vậy sau khi vào nhà,
bà liền nói Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ngồi ở ghế salon, sau đó tự mình
pha một bình trà, dặn Tần Gia Ngôn tiếp khác, sau đó lại gọi Tần Chỉ Ái
ra cửa hàng mua thực phẩm vể nấu.
Trên đường về nhà Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh nhìn thấy ven đường có một trung tâm mua sắm lớn.
Hắn chờ mẹ Tần và Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà xong, liền nói với Tần Gia
Ngôn: “Tôi có chút chuyện, ra ngoài gọi điện thoại một chút.” Sau đó
liền nháy mắt ra dấu với Tiểu Vương, ra hiệu cho hắn đi theo, rời khỏi
Tần gia.
Trung tâm thương mại cách nhà Tần Chỉ Ái không xa, Cố Dư Sinh sợ hai
mẹ con Tần Chỉ Ái về không thấy xe lại cho rằng họ đi rồi nên đi bộ cùng Tiểu Vương đến đó.
Trên lầu hai của trung tâm có rất nhiều đồ bổ, Cố Dư Sinh đi vào cái gì cũng muốn mua toàn bộ.
Tính tiền xong, Cố Dư Sinh nhìn Tiểu Vương tay xách nách mang, đầy
đến nỗi không còn chỗ nào để xách mới thương tình cầm giúp hắn hai túi
hai tay, thực phẩm dinh dưỡng khá nặng, Tiểu Vương đi được nửa đường đã
thở hồng hộc.
Cố Dư Sinh chỉ cầm hai túi ung dung tiến bước đi trước, tấm lưng kia xem ra rất nhàn nhã.
Tiểu Vương đi sau chịu không nổi lầu bầu: “Rõ ràng người muốn lấy
lòng người khác là đại BOSS, sao người lao động lại chính là tôi chứ? Tư bản đúng là hút máu mà…”
Tiểu Vương còn chưa nói hết câu, Cố Dư Sinh đã dừng bước chân.
Tiểu Vương sợ đến nỗi im lặng, lại cười với Cố Dư Sinh quay lại nhìn mình.
Cố Dư Sinh thấy hắn cười lấy lòng như vậy, cũng không có chút tức
giận nào, lại nhìn đến bao lớn túi nhỏ trên người Tiểu Vương, nhìn một
chút, cũng không hé răng, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Lúc sắp đến tiểu khu của Tần gia, Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng bước đưa tay ra trước mặt Tiểu Vương.
Tiểu Vương còn ngẩng người chưa hiểu ý của hắn, Cố Dư Sinh đã lấy túi trong tay Tiểu Vương, nói: “Đưa cho tôi.”
Cố tổng muốn giúp hắn sao? Tiểu Vương thụ sủng nhược kinh, mặc dù
muốn đưa túi cho hắn xách nhưng mà hắn dù sao cũng là ông chủ, sao có
thể không cho hắn mặt mũi như vậy chứ, hắn cũng không dám lộn xộn: “Cố
tổng, không sao, tôi có thể…”
“Đưa!” Cố Dư Sinh nói một tiếng dứt khoác cắt ngang Tiểu Vương.
Tiểu Vương nghe thấy được ngữ khí của hắn có chút dữ, liền không dám
cãi mà đưa túi trên tay qua cho hắn, ai ngờ Cố Dư Sinh đều cầm lại tất
cả những túi trên tay hắn, sao đó lại nói: “Cái bên tay kia cũng đưa cho tôi.”
Mặt trời mọc từ hướng tây sao? Trên trời cũng đâu có áng mây hồng
nào? Cố Dư Sinh sao bỗng nhiên Cố Dư Sinh lại nhiệt tình như vậy?
Tiểu Vương thấp thỏm một lát, thấy Cố Dư Sinh nhíu mày, mới vội vàng làm theo.
Cố Dư Sinh cầm hết túi đồ xong, lúc này mới hài lòng đi về phía trước.
Hai tay Tiểu Vương trống trơn đi phía sau Cố Dư Sinh, cả người cảm thấy lộn tùng phèo, có phải hắn bị fired rồi không?