Cố Dư Sinh không nghĩ ngợi nhiều liền chạy đến nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang đứng trước bồn rửa tay.
Cố Dư Sinh mở cửa tạo ra tiếng động hơi lớn nên Tần Chỉ Ái còn đang
ngơ ngẩn đang muốn quay người lại nhìn xem là ai nhưng trong bụng lại
quặng lên một cái, sau đó cô vội vàng quay người cúi xuống bồn rửa tay
nôn ra.
Cố Dư Sinh đứng bên cửa phòng tắm dừng trong chốc lát, lại đi đến đỡ
vai của Tần Chỉ Ái, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?”
Tần Chỉ Ái nghe được âm thanh của Cố Dư Sinh, thân người khẽ run,
muốn mở miệng nói với hắn: “Không có gì” nhưng vừa mới giật giật môi,
lại phun những thứ trong dạ dày ra.
Cố Dư Sinh vỗ nhẹ lưng của cô, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng tìm số của bác sĩ trong điện thoại.
Tần Chỉ Ái nghe thấy âm thanh hắn bấm điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn, đoán là hắn đang gọi điện thoại cho bác sĩ, vừa cố gắng nhịn xuống cơn
buồn nôn, vừa miễn cưỡng nắm chặt tay của Cố Dư Sinh đang cầm điện
thoại: “Không cần gọi…”
Mấy chữ “Bác sĩ đến đâu.’ Còn chưa nói xong, Tần Chỉ Ái lại lần nữa cúi đầu ói.
“Đã như vậy sao có thể không gọi bác sĩ được chứ?” Cố Dư Sinh nhẹ
nhàng gỡ tay của Tần Chỉ Ái ra, lúc hắn đang chuẩn bị gọi cho bác sĩ,
liếc mắt liền nhìn thấy chai thuốc nhỏ trong tay của Tần Chỉ Ái.
“Em khám bác sĩ rồi sao?” Cố Dư Sinh hỏi một câu, sau đó đưa tay rút chai thuốc trong tay Tần Chỉ Ái ra.
“Đây là thuốc bác sĩ kê cho em uống sao? Bác sĩ có nói em bị bệnh gì
không? Sao bị bệnh như vậy lại không nói cho anh biết?” Cố Dư Sinh bỗng
nhiên im miệng lại, hắn nhìn mấy chữ trên chai thuốc trong tay mình,
thấy ba chữ: thuốc tránh thai.
Cố Dư Sinh giống như không biết đọc ba chữ này, nhìn chằm chằm chai thuốc một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Trong bụng cuối cùng cũng không quặng lên nữa, Tần Chỉ Ái mới nhắm mắt lại hít vài hơi, mở nước hứng vào ly.
Tiếng nước chảy ào ào đánh thức Cố Dư Sinh, con ngươi hắn từ từ nhìn
ba chữ thuốc tránh thai này vài lần, sau đó nhìn trong lọ thủy tinh đã
không còn lại bao nhiêu viên, hắn lúc này như là mới nghĩ đến cái gì đó, liền quay qua hỏi Tần Chỉ Ái đang súc miệng: “Em... Từ trước tới nay,
em vẫn luôn uống thuốc này sao?”
Động tác giơ ly lên súc miệng của Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, quay
lưng về phía Cố Dư Sinh, không nhìn hắn, sau một lúc mới như là không có chuyện gì đặt ly xuống, khẽ gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Cô giật lấy khăn giấy, thấm những giọt nước trên môi, sau đó nhém một cục giấy vào thùng rác, nhìn Cố Dư Sinh còn đang cầm lọ thuốc đứng tại
chỗ, suy nghĩ một chút lại giải thích: “Em nghĩ anh vẫn chưa muốn có
con, mà anh cũng chưa có biện pháp phòng tránh nào, nên em vẫn uống
thuốc.”
Nếu hắn muốn có con, thì sau lần đầu tiên đã không dặn quản gia bắt cô uống thuốc tránh thai rồi.