Đã nhiều năm như vậy nhưng đôi mắt của cô vẫn hoàn toàn không hề thay
đổi, trong suốt sạch sẽ, thuần túy tinh khiết khiến cho những người nhìn cô lại sợ sẽ làm vấy bẩn đôi mắt thanh thuần ấy.
Mặt đúng là hơi nhọn một chút, không còn êm dịu như lúc nhỏ, nhưng cũng có những đường
viền gợi cảm, vẻ đẹp có thể làm người ta rung động.
Cô cao hơn không ít, tóc vẫn dài như trong ký ức của hắn…
Năm đó ở trong bộ đội, trước khi chưa quên cô, vẫn luôn nghĩ không biết khi cô lớn lên vóc dáng sẽ như thế nào, không ngờ, một cô bé ngày nào đã
trở thành một người phụ nữ, làm cho người ta càng thêm cảm giác trí
mạng…
......
Chẳng bao lâu nữa, Tần Chỉ Ái phải xuất ngoại, nhà cô thuê ở Bắc Kinh có rất nhiều đồ vật cô không thể mang về Hàng Châu.
Cô mang thai, không thể cứ bôn ba qua lại, ngày hôm qua đúng lúc là chủ
nhật, cô đặt trước vé tàu hỏa cho Tần Gia Ngôn, để cậu ấy đến đây.
Hôm qua hai chị em họ thu dọn một đống đồ, bao lớn bao nhỏ, xếp đầy ba túi.
Một túi sách quá nặng, ký gửi về Hàng Châu, còn lại quần áo, hôm nay Tần Gia Ngôn sẽ mang đi.
Sợ mẹ lo lắng, cô không dám nói cho Tần Gia Ngôn biết cô mang thai, buổi
sáng cô phải chờ Tần Gia Ngôn đi rồi, cô mới dám đến bệnh viện để khám
thai.
Cũng may bác sĩ không trách cô trễ hẹn, còn cho cô rút số lại.
Sau khi cô mang thai, không dám uống thuốc cảm nên cô đến hỏi bác sĩ một
chút, nhưng mà bác sĩ nói không phải là thuốc uống điều trị lâu dài thì
cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng sau khi kiểm tra xong, cô ngồi
trong bệnh viện tổng hợp, vẫn không giữ được bình tĩnh mà lấy tất cả
những thắc mắc mà những ngày trước cô nhìn thấy trên internet hỏi bác
sĩ: “Bác sĩ, tình huống của tôi thế nào? Thai nhi có khỏe không? Có mang thai ngoài tử cung hay không? Có dấu hiệu sẩy thai gì không?”
Bác sĩ bị những câu hỏi của cô làm cho rối tinh rối mù, chọc cho bác sĩ nở
nụ cười, bác sĩ phải trấn an cô một lúc lâu, chỉ vào hình ảnh trong màn
hình siêu âm, nhỏ đến nỗi chỉ là một dấu chấm, nói cho cô biết thai nhi
đều bình thường, lần sau tái khám nhớ mang theo những giấy tờ này để
theo dõi.
Tần Chỉ Ái nghe thấy bào thai không có chuyện gì bất
thường thì “Ừ, ừ” vài tiếng, sau đó vừa cười vừa nói “Cảm ơn bác sĩ”
nhiều lần, mới rời khỏi phòng siêu âm.
Lúc đi thang máy xuống
lầu, cô còn cầm tờ kết quả xem không hiểu kia nhìn chằm chằm vào điểm
chỉ bằng hạt đậu trong hình, nhìn thật cẩn thận, sau đó mới cười yếu ớt.
Nói thật, cảm giác này rất kỳ diệu.
Trước khi chưa mang thai, cô rất sợ mang thai, khi biết mình có thai, cô còn
do dự không biết có nên sinh đứa bé này ra không, có thể bảo bảo ở trong bụng càng lâu, tình cảm sẽ càng sâu, là tình mẫu tử thiêng liêng.
Ra khỏi thang máy, cô sợ nhiều người chen chen chúc chúc đụng trúng cô,
liền cuộn giấy kết quả siêu âm cất vào túi, sau đó lại nhét hết những
đơn thuốc các loại, cô mang giày đế bằng, sau khi biết Bảo Bảo rất khỏe
mạnh, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ mới đi được vài bước,
đã bị Cố Dư Sinh chặn lại.
Nghe thấy hắn hỏi, cô vội vàng lắc đầu trả lời: “Không phải ạ.”
Dừng một chút, nghĩ đến mấy ngày trước cô đến khám sức khỏe, liền nửa thật
nửa giả nói: “Em đến lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, hồ sơ du học cần
phải có.”
Cố Dư Sinh nhìn cô chằm chằm, không biết đang nghĩ gì, không phản ứn