Tiếp đó, tất nhiên là phải đánh nhau rồi.
Nhưng không có gì đáng kể, chỉ là do bản thân hắn sinh ra đã có máu đánh nhau thôi.
Thật sự xuất thân của hắn hơn hẳn những người bình thường khác rất nhiều
nhưng mà hắn chưa bao giờ vì vậy mà lấy gia thế ra ép người, ngày đó
trong đời hắn, là lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Hắn và bạn của hắn đánh gãy JJ của tên côn đồ đó xong, liền giả bộ như bị tên kia đánh gãy tay sau đó gọi điện thoại về méc với ông nội.
Ông lo lắng cho hắn nhanh chóng chạy tới, đương nhiên cũng có người đi cùng với ông đến đồn công an gần đó.
Mấy người côn đồ kia đều được còng tay bị gán vào tội ẩu đả đánh nhau, bị mang đi!
Đợi đến khi tiệm internet yên tĩnh lại, hắn và ông lên xe, ông vừa sốt ruột dặn dò tài xế đưa hắn đến bệnh viện xong, một giây sau hắn liền duỗi
cánh tay giả vờ bị gãy kia, lúc ông còn đang trợn mắt há mồm nhìn cho kỹ tay hắn, hắn đã vỗ vỗ ghế tài xế phía trước, nói “Về nhà.”
Hắn
biết nhà cô ở đâu là vì có lần đi học về cô và Hứa Ôn Noãn đến một siêu
thị tiện lợi gần trường mua đồ ăn vặt, lúc trả tiền, đúng lúc hắn đang
cầm một chai nước đi phía sau hai người họ, nghe thấy cô nhỏ giọng quay
lại nói chuyện với Hứa Ôn Noãn, giọng nói có chút oán giận mà ngây thơ:
“Ôn Noãn, đường về nhà mình đang sửa, ít người qua lại mà còn không có
đèn đường luôn, tự học buổi tối xong đi về một mình rất sợ a…”
Người kia trả lời những gì, hắn không biết, bởi vì lúc đó hắn đã ra khỏi siêu thị tiện lợi rồi.
Thế nhưng giờ tự học buổi tối, hắn lại từ chối tất cả những lời mời chơi
game của các bạn học mà lập tức chạy đến sân thể dục, lấy xe đạp tự mình đạp theo sau cô.
Cô không biết, sửa đường nửa tháng, hắn giống như bị cuồng làm vệ sĩ ngầm cho cô vậy, lặng lẽ theo cô về nhà nửa tháng liên tục.
Hắn thích nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, vì có một lần, hắn ngồi trên xe thể thức một.
Hắn nhìn thấy cô ra khỏi hiệu sách cùng với một người bạn.
Hai người họ đang nói nhỏ gì với nhau, lúc đó cô rất tập trung, không để ý đến hắn.
Lúc cô đi ngang qua hắn, hắn có thể nghe họ nói chuyện.
“Cậu mua sách gì vậy?” Nữ sinh kia hỏi Tần Chỉ Ái.
Cô là một cô bé đáng yêu sạch sẽ, xinh đẹp, xuất sắc như vậy, hắn còn cho
rằng cô phải đọc những quyển sách như là ‘Hồng lâu mộng’, ‘Phiêu’, ‘Kim
phấn thế gia’, những tác phẩm như vậy mới hợp với cô.
Nhưng hắn lại không ngờ cô lại mở miệng nói những cuốn sách như vậy.
Cô cầm ba quyển sách, quơ quơ trước mặt nữ sinh kia, không biết ngượng mà
đọc tên những quyển kia, giọng nói lại còn rất êm tai: ‘Tổng giám đốc bá đạo đánh gục tiểu kiều thê’, ‘Thúc Thúc, yêu cháu đi’ và ‘Thầy giáo ác
ma thật xấu xa’.
Hắn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trang bìa của quyển sách này là một cô gái mặc đồ lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Nữ sinh kia che miệng cười hì hì, sau đó liền nói nhỏ vào tai Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, cậu thật là đen tối.”
Cô cười với nữ sinh đó xong, nhét ba quyển sách này vào trong túi, không
một chút e lệ nào trả lời: “Đen tối một chút, nữ sinh mới yêu.”
Lúc đó hắn cũng không biết mình mắc cái gì, lại nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Cô và nữ sinh kia nghe thấy tiếng hắn cười, không hẹn mà cùng quay đầu về phía hắn.
Hắn sao có thể để cô biết được hắn đang nghe lén chứ, lập tức giả bộ áp
điện thoại bên tai, che mặt, lại cười thêm hai tiếng nữa, mới nói:
“Được, không thành vấn đề, tối nay gặp…”