Bây giờ là buổi tối, nơi này không có người, cảnh sát kia không yên
lòng, lại sợ cô xảy ra chuyện gì liền vội vàng khóa kỹ xe, vượt qua rào
chắn, liền đuổi theo Tần Chỉ Ái.
Cô mang giày cao gót, bước đi xiêu vẹo, nhiều lần suýt ngã.
Cảnh sát đi theo phía sau cô nhiều lần nhắc nhở: “Cẩn thận”, Tần Chỉ Ái cũng ghét đôi giày vướng bận, liền cởi giày, để chân trần chạy.
Trên
bờ sông toàn là vật cứng, đâm vào lòng bàn chân của Tần Chỉ Ái khiến cô
đau đớn nhưng cô không quan tâm đến cảm giác của mình, đỏ mắt chạy còn
nhanh hơn viên cảnh sát.
Cô đứng bên bờ sông, gọi tên của Cố Dư Sinh hai lần.
Bờ sông ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến người ta rối tinh rối mù, cô gọi tên Cố Dư Sinh hai lần xong lại quay người gọi Cố Dư Sinh ba lần nữa, lại đi dọc theo bờ sông.
Cô không biết cuối cùng mình đã đi
bao xa nhưng mỗi một lần gọi ba chữ này, cô đều hy vọng có một giọng nói thanh đạm quen thuộc đáp lại cô một tiếng: “Ừ”, nhưng mỗi lần như vậy
lại chỉ đổi lấy sự thất vọng.
Cô sợ nhất là loại thất vọng này,
càng sợ sệt gọi tên hắn, đến cuối cùng, cổ họng cô đều phát đau, âm
thanh phát ra khàn đến kỳ cục.
Lúc 12 giờ đêm, viên cảnh sát kia nhận được điện thoại.
Tần Chỉ Ái nghe trong điện thoại hình như là tiếng của người trong đội tìm kiếm.
Đôi mắt của cô sáng lên, không đợi được cảnh sát và người bên kia nói
chuyện xong đã mở miệng hỏi: “Có phải tìm thấy anh ấy rồi không? Có phải có tin tức gì không? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Viên cảnh sát
không dám nhìn vào ánh mắt mong chờ của Tần Chỉ Ái, hắn dừng lại một
chút, lại mở miệng: “Còn chưa tìm thấy, mọi người đã tìm bảy tám tiếng
đồng hồ, đã không còn hy vọng, chuẩn bị rút đội…”
Thân thể Tần Chỉ Ái lay động một cái, cô vốn tưởng rằng mình không còn nước mắt để khóc
nữa nhưng nước mắt lại lần thứ hai rơi xuống, cô mở miệng nói: “Không
đâu, sao có thể hết hy vọng? Nếu như anh ấy còn sống thì sao? Sao các
người có thể từ bỏ như vậy chứ?”
Vớt bảy tám tiếng đồng hồ, mọi
người đều mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, hơn nữa thời gian dài như vậy sợ là
người kia cũng đã có chuyện không lành rồi, tìm ra thì cũng đã là xác
chết, ngày mai tiếp tục tìm cũng đâu khác gì tìm ngay lúc này?
Viên cảnh sát giật giật môi, cũng không dám nói nhưng câu này cho cô nghe, chỉ nhìn cô.
Tần Chỉ Ái nhận thấy họ sắp rút quân, liền mở miệng cầu xin: “Cầu xin các
người, tìm thêm một chút nữa, có thể tìm thêm chút nào thì hay chút ấy
đi, cầu xin ông…”
Viên cảnh sát hít vài hơi, cuối cùng giơ tay lên đầu hàng nói: “Mọi người tìm lâu như vậy rồi, cũng tìm thêm nhiều lần
rồi, thật sự là tìm không thấy, còn…”