“Vậy em gọi điện thoại đặt bàn trước.” Lục Bán Thành vừa nói vừa tìm số điện thoại trong danh bạ.
Vừa bấm điện thoại xong, cửa phòng Cố Dư Sinh lại có tiếng gõ cửa.
Là thư ký của Cố Dư Sinh đi vào, đặt một tập tài liệu xuống bàn, giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện làm ăn.
Cố Dư Sinh cũng không nói gì chỉ nghe cô ấy trình bày sau khi thư ký nói xong mới gật đầu một cái ý nói biết rồi.
Thư ký không ra ngoài ngay mà đưa một chiếc hộp chuyển phát nhanh đưa cho
hắn: “Đây là chuyển phát nhanh tiếp tân vừa mới đưa tới, là gửi cho
ngài.”
“Ờ.” Cố Dư Sinh hờ hững đáp một tiếng, chỉ trên bàn làm
việc, ý nói cô ấy đặt ở chỗ đó, sau đó liền quay về máy laptop nhanh
chóng gõ chữ.
Đợi đến khi đưa bưu kiện cho Cố Dư Sinh xong thư ký mới đi ra khỏi văn phòng, Lục Bán Thành đang ở đó nói tên để người bên
đầu dây bên kia ghi nhận đặt bàn.
Cố Dư Sinh xoa xoa cái cổ cứng
đờ, tầm mắt lơ đãng nhìn đến hộp bưu kiện trên bàn, nhìn thấy tên người
gửi hay người nhận cũng là hắn, liền nhíu mày.
Hắn chưa từng gửi
cho chính mình bất cứ một cái gì nha, hơn nữa đây là số điện thoại riêng của hắn, cũng không có nhiều người biết.
Cố Dư Sinh chần chừ
trong chốc lát, lúc đó mới lấy dao rọc giấy, nhanh chóng mở giấy gói bên ngoài ra, bên trong chính là một hộp quà quen thuộc.
Hắn khẽ mím môi, lại cầm hộp lên, mở nắp ra quả nhiên bên trong chính là chiếc nhẫn hắn đã mua cho Tiểu Phiền Toái.
Mấy ngày nay hắn có đến hoa viên tìm nhưng tìm không thấy.
Quản gia nhìn hắn cứ hỏi hắn đang tìm cái gì.
Hắn nghĩ quản gia cũng sẽ thường xuyên đến hậu hoa viên chăm sóc vườn cây nên hỏi bà có nhìn thấy một chiếc nhẫn hay không.
Quản gia như nhớ lại chuyện gì, lại nói ngày hắn đi Thượng Hải công tác, phu nhân đã cầm đi rồi.
Khi đó người sống trong biệt thự vẫn còn là Tiểu Phiền Toái... Mà bây giờ,
cô lại gửi chiếc nhẫn này lại cho hắn… Vì vậy, người gửi chiếc nhẫn này
là Tiểu Phiền Toái sao?
Cố Dư Sinh nhất thời vội đến nhảy lên,
lao ra khỏi văn phòng, vọt tới trước mặt thư ký, lo lắng hỏi: “Chuyển
phát nhanh này là ai đưa tới?”
Mới hỏi xong hắn liền nhớ lại là
nhân viên tiếp tân đưa lên, sau đó cũng chẳng chờ thư ký trả lời đã chạy về hướng thang máy, đi đến quầy tiếp tân.
Trước quầy tiếp tân là nhân viên đã ký nhận tất cả các bưu kiện gửi đến công ty nên có thể tìm được số điện thoại của công ty vận chuyển.
Một lúc lâu sau mới
tra ra được một chút tin tức là thật sự có một cô gái đã ký chuyển phát
bưu kiện này đi nhưng chỉ đeo khẩu trang nên nhân viên ở đó không thể
nhìn rõ mặt.
Nhân viên tiếp tân thuật lại toàn bộ cho Cố Dư Sinh nghe.
Qua một lúc lâu, Cố Dư Sinh mới “A” một tiếng, xoay người quay lại thang máy trở về văn phòng.
Trở lại phòng làm việc, Lục Bán Thành đã cúp máy, nhìn hắn trở về lại buồn bực hỏi: “Anh làm gì mà chạy ra ngoài gấp như vậy?”
Cố Dư Sinh ngồi lại bàn làm việc, nhìn chằm chắm chiếc hộp chuyển phát nhanh một chút, mới trả lời Lục Bán Thành: “Không có gì.”
“À.” Lục Bán Thành đáp một tiếng, vừa chuẩn bị nói “Em đặt bàn được rồi, tối nay 7 giờ”, kết quả lại còn chưa mở miệng đa nhìn thấy đồ vật trong
hộp”
Đây không phải là chiếc nhẫn hắn đã đi Anh làm giúp Cố Dư Sinh sao?