Hắn từ từ xoay người, nhìn Lương Đậu Khấu trong tầm mắt, có chút trào phúng hỏi: ‘Coi như cô ây là một cô bé giống như trong lời của cô nói
thì sao?”
“Tôi thích cô ấy, cũng không phải thích cô, không phải sao?”
“Tôi thừa nhận cô ấy là Cố phu nhân, lại không chịu thừa nhận cô, không phải sao?”
“Vì vậy cô cũng không thể sánh nổi cô ấy, cô ấy là gái, vậy cô nhìn lại bản thân mình xem cô là cái gì?”
Vừa nãy Lương Đậu Khấu còn đang sôi sục căm phẫn giờ phút này, nghe
được câu nói này, sắc mặt trắng xanh lại há miệng, cô muốn trả lời lại,
nhưng cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Cố Dư Sinh lãnh đạm xoay người, ôm lấy những hộp quà trên bục kia, đi vào nhà.
Cửa nhà lại lần nữa đóng sầm lại trước mắt Lương Đậu Khấu, lúc này cô mới thở hổn hển hồi phục lại tinh thần, sau đó cắn răng cắn lợi tàn
nhẫn giẫm chân mấy lần, mới tức giận lên xe, tàn nhẫn đạp ga, chuyển vô
lăng ra khỏi biệt thự của Cố Dư Sinh.
Bởi vì tâm trạng quá bất ổn, Lương Đậu Khấu đi ra khỏi biệt thự của Cố Dư Sinh liền không để ý đụng vào hàng rào chắn.
Xe buộc phải dừng lại, cả người cô bị giật về phía trước theo quán
tính, đập trán vào vô lăng, làm cho viền mắt cô lại hồng, sau đó liền
gục mặt lên tay lái khóc ô ô.
. . . . . .
Cố Dư Sinh đem những món quà hắn vừa mới bưng lên để vào ô vuông thứ hai trong phòng thay đồ, bày ra như lúc đầu.
Hắn nhìn những món quà kia, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, giống như
tất cả những chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mộng, tất cả đều là
do hắn tưởng tượng ra, chỉ cần hắn tỉnh lại, Tiểu Phiền Toái sẽ xuất
hiện bên cạnh hắn.
Nhưng những thứ này là chính tay hắn ném ra ngoài.
Vì vậy… đó không phải là mộng…
Ánh mắt của Cố Dư Sinh lập tức trở nên ảm đạm.
Hắn còn chưa khỏe lại, ngày đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho đến
giờ hắn đã dùng hết tinh thần, sức lực và thể lực, lúc này hắn mới cảm
giác được, hình như bản thân mình lại phát sốt.
Hắn biết hắn nên gọi bác sĩ đến khám, nên nằm trên giường nghỉ ngơi,
nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được lê thân thể mệt mỏi nhẹ nhàng đi về
phía ban công, bình tĩnh nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ngớ ra, thất thần.
Hắn vừa rồi choáng váng, không muốn tin rằng cô thật sự đã rời đi, dĩ nhiên lại nghĩ đến lý do buồn cười ngu xuẩn như vậy, cho rằng tất cả
chỉ là một giấc mơ.
Mặc kệ hắn sợ phải đối mặt với sự thật này bao nhiêu, nhiều lúc không muốn đối mặt, nhưng khi đối mặt, hắn thật sự không thể không chấp nhận
một sự thật: Tiểu Phiền Toái đi rồi, rời khỏi hắn, không đóng giả Lương
Đậu Khấu nữa, không về lại bên cạnh hắn nữa…
Từ nay về sau, hắn cũng không thể nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của cô
khi hắn tức giận, cũng không thể nhìn thấy đôi mày cong cong khi cô mỉm
cười, càng không thể nhìn thấy cô tự do tự tại nhảy nhảy nhót nhót, lúc
hắn gọi cô là Bảo Bảo nữa rồi. . .
Không! Sao có lại dám rời khỏi hắn? Hắn nhất định phải tìm được cô!
Cố Dư Sinh nghĩ vậy, liền quay đầu đi về phía phòng ngủ, cầm điện thoại di động bắt đầu gọi điện thoại điên cuồng.
. . . . . .
ChuTịnh vừa mới lại xe chuẩn bị quẹo vào biệt thự của Cố Dư Sinh liền nhìn thấy xe của Lương Đậu Khấu đậu ở ven đường.
Cô vội vàng đạp thắng xe, mở cửa xe chạy tới.
Cửa xe của Lương Đậu Khấu không khóa, Chu Tịnh liền có thể mở ra dễ như ăn cháo, ngồi lên ghế phụ lái.
Trong xe dù có nhiều hơn một người nhưng Lương Đậu Khấu cũng không biết, chỉ gục trên tay lái run vai khóc.