Ép Yêu 100 Ngày

Chương 426: Chương 426: Làm Ơn Trả Tiền Lại Cho Tôi (6)




Những năm gần đây cũng không ít lần Lương Đậu Khấu nhìn thấy Cố Dư Sinh lạnh nhạt và lãng quên cô.

Nhưng sự hờ hững lần này của hắn làm cho cô hốt hoảng đến tột độ.

Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn theo sát bước chân của hắn, tuy rằng chưa bao giờ có được hắn nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn bỏ cuộc.

Nhưng lúc này đáy lòng hắn đã có người con gái khác, cô luôn cảm thấy cánh cửa này đóng lại đã đóng luôn cánh cổng để cô có thể bước vào thế giới của hắn rồi.

Sợ sệt, kinh hoảng, làm cho cô lần thứ ba liều mạng bắt lấy vạt áo Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, anh phải tin tưởng em, em tìm người đóng thế là vì bất đắc dĩ, em chỉ vì muốn ở bên cạnh anh, Dư Sinh, ban đầu vì em bị bệnh nên mới phải…”

Có thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Hắn không muốn nghe, không có hứng thú.

Hắn từng trân trọng ba chữ Lương Đậu Khấu này, từng lưu tâm, nhưng là vì hắn cho rằng ba chữ này là tên của Tiểu Phiền Toái.

Hiện nay hắn biết Tiểu Phiền Toái không phải Lương Đậu Khấu, Lương Đậu Khấu kia cố tình cũng được, vô tình cũng chả sao, không liên quan gì đến hắn.

Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy những lời giải thích của Lương Đậu Khấu, dùng sức kéo vạt áo bị cô nắm lấy.

Lương Đậu Khấu liều mạng nắm, giống như nắm như vậy có thể giữ được hắn vậy, vạt áo của hắn lại bị hắn từ từ kéo ra, vụt khỏi bàn tay cô, cô rất sợ, lại quên cả khóc, bỏ qua cả tôn nghiêm, thấp kém cầu xin Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, em van anh, em van anh đừng đuổi em đi, cầu xin anh…”

Nhưng mà Cố Dư Sinh cũng không bao giờ bị cô làm cho mềm lòng, tàn nhẫn rút vạt áo ra khỏi tay cô xong, không do dự liền đóng sầm cửa lại.

“Em cầu xin anh,Cố Dư Sinh,van xin anh…” Lương Đậu Khấu vừa khóc vừa đập cửa.

Nhưng mà cô có đập đến đỏ tay cũng không có ai mở cửa, cô bắt đầu căm tức, nắm tay đấm vào cửa, phát ra âm thanh “Tùng tùng tùng” cô lại hét lên: “Cố Dư Sinh, anh mở cửa! mở cửa ra!”

“Cố Dư Sinh, anh đừng quên là ông nội tôi đã cứu ông nội của anh một mạng!!”

“Anh mở cửa cho tôi!”

Lương Đậu Khấu giơ chân lên, bắt đầu dùng sức đạp cửa: “Anh là đồ vong ân phụ nghĩa! Anh có lỗi với tôi! Anh có lỗi với Lương gia!”

“Tôi muốn đi tìm ông của anh! Tôi sẽ tìm ông của anh! Tôi sẽ không để yên cho anh, tôi khó chịu anh cũng đừng hòng được sống yên thân!”

Nói xong, Lương Đậu Khấu liền đem điện thoại cầm trong tay tàn nhẫn mà đập lên cửa, sau đó hình như cô ta không còn sức nữa, từ từ ngồi xổm trên mặt đất, vừa tiếp tục đập cửa vừa nhỏ giọng: ‘Cố Dư Sinh, em sai rồi, em không phải cố ý, em không nên tìm người đóng thế, em van anh, anh nói cho em biết là anh đang gạt em đúng không? Nói cho em biết em là vợ của anh, Cố Dư Sinh… mở cửa, mở cửa, Cố Dư Sinh…”

Lương Đậu Khấu hoàn toàn không để ý đến hình tượng, tiếp tục ăn vạ khóc rống lên.

Cô khóc đến nỗi viêm họng, khóc đến không còn chút sức lực nào, lúc đó tiếng khóc mới dần dần biến mất, dần dần biến thành tiếng nức nở.

Cửa trước mặt cô vẫn chưa hề mở.

Lương Đậu Khấu không từ bỏ ý định, lại đập cửa mấy lần, mắt sưng đỏ, sờ tìm điện thoại trên mặt đất, tìm số điện thoại của Chu Tịnh gọi cho cô ta.

Điện thoại được bắt máy, bên trong vừa truyền đến tiếng của Chu Tịnh, Lương Đậu Khấu liền khóc lên: “Chu Tịnh, xong rồi, xong hết rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.