Chương 987: Lúc lặng lẽ yêu em (15)
Trong mắt Quả Quả có một giọt lệ tràn ra. Hình ảnh Lục Bán Thành được đưa đến bệnh viện đáng sợ như thế nào, cả đời này cô cũng không thể nào quên được, lúc bác sĩ nói không cứu được hắn, cô đã khủng hoảng đến mức nào, trong lòng cô cũng mãi mãi không quên được, lúc hắn hôn mê, luôn miệng gọi Ôn Noãn, mở mắt ra, câu thứ nhất chẳng cần biết mình đang trong tình trạng thế nào, liền hỏi: “Ôn Noãn có khỏe không?”
Sau khi hắn xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, hình tượng nam thần mạnh mẽ biến thành làm bạn với xe lăn, trong lòng hắn dễ chịu sao? Hắn cũng không gặp ai, ngay cả người bạn thân nhất là anh Dư Sinh cũng không liên lạc. Cô không ít lần nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, nghệch ra nhìn bên ngoài cửa sổ, lại có khi thấy hắn nhìn hình chụp trộm Hứa Ôn Noãn cười yếu ớt, thất thần, ảm đạm.
Thật sự yêu mới có thể chịu nhiều khổ sở như vậy.
Cô thật sự không muốn đồng ý lời cầu xin này của Lục Bán Thành, vì đối với cô mà nói, liên lụy hay không liên lụy đến Hứa Ôn Noãn thì cô chẳng cần biết, cô chỉ muốn hắn hạnh phúc mà thôi.
Nhưng đối mặt với ánh mắt của Lục Bán Thành, cô không thể nào nói không được.
“Quả Quả, cả đời anh chỉ yêu một người con gái, anh thật sự hy vọng cô ấy có thể sống tốt, nếu như thật sự quan tâm anh thì hãy giúp anh bảo vệ cô ấy thật tốt, như vậy là anh vui rồi.”
Nước mắt của Quả Quả lại không thể khống chế được mà cứ rơi xuống càng nhiều, một lúc lâu sau, cô mới giơ tay lên, lau lau nước mắt, trả lời: “Em biết rồi anh Bán Thành, em sẽ không đi tìm cô ấy.”
Nói xong, Quả Quả lại khóc.
“Được rồi, đừng khóc, lát nữa đừng để mọi người thấy, mắc công họ lại nghĩ anh có chuyện gì...” Lục Bán Thành dịu dàng dỗ cô.
Quả Quả gật mạnh đầu, một lúc lâu mới dừng được nước mắt, rút khăn giấy trên bàn ra lau khô nước mắt trên mặt, mới đẩy Lục Bán Thành vào phòng.
. . . . . . .
Lục Bán Thành đã đi từ lâu, Hứa Ôn Noãn vẫn như một kẻ khờ đứng một chỗ không nhúc nhích.
Sắc trời ngày một tối sầm, những bảng hiệu cũng được lên đẻn, mãi đến khi Hứa Ôn Noãn cực kỳ đói bụng mới cảm thấy từng cơn đau bao tử nhói lên, cô mới tỉnh táo lại tinh thần.
Cô nhìn chằm chằm chỗ xe của Lục Bán Thành đã đi qua, sững sờ nhìn một lúc lâu, hồn vía lên mây mới cất bước đi đến bên cạnh xe mình.
Cô lái xe không có mục đích đi lung tung, nhìn thấy bên đường có một quán ăn bán đồ tươi sống, liền dừng lại.
Sau khi đi ào, Hứa Ôn Noãn cũng không biết mình đã chọn món ăn như thế nào, ăn cái gì, nói tóm lại, đợi đến khi cô có lại ý thức, cô đã ngồi trong xe.
Không khởi động xe mà Hứa Ôn Noãn lại nhìn con đường phía trước, trong đầu không kiềm được lại nghĩ đến hình ảnh giữa Lục Bán Thành và cô bé kia lúc chiều.
Hứa Ôn Noãn cười dịu dàng với cô bé kia như vậy, còn đưa tay xoa đầu cô ấy,. . . Hắn vẫn không liên hệ với cô, là vì hắn đã có cô gái kia rồi sao?
Buổi chiều nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, thật sự là rất chói mắt, cảm giác nhói đau đó lại từ từ len lỏi trong lòng cô, kèm theo một chút lạc lõng, một chút chua xót nồng đậm.
Cảm giác như vậy khiến cô không thể nào không đối mặt với trái tim mình, Lục Bán Thành của bây giờ đã không còn là Lục Bán Thành mà cô hận trước kia nữa rồi.