Ép Yêu 100 Ngày

Chương 978: Chương 978: Lúc lặng lẽ yêu em (6)




Chương 978: Lúc lặng lẽ yêu em (6)

 

 

 

Đầu ngón tay Ngô Hạo lấy chén đựng nho theo bản năng, hắn rõ ràng còn chưa mở miệng lừa đối cô, nhưng có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tránh ánh mắt của cô.

 

Hắn không nói phải, cũng không nói không phải, hắn cảm thấy mình thật sự bị giam vào một thế cục cực kỳ gian nan, lại cố gắng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được, mãi đến khi cảm giác được nỗi đau trên bả vai mình, hắn mới như nhớ đến điều gì, khẽ nhíu mày, sau đó buông tay, khiến chén trong tay rơi xuống đất, nho lăn khắp nơi.

 

“Anh thu dọn chỗ này trước.” Ngô Hạo cố ý kéo dài thời gian đến mức dài nhất, tránh được dò hỏi của Hứa Ôn Noãn, hắn nhanh chóng quay người đi vào nhà vệ sinh.

 

Đóng cửa lại, hắn không tìm đồ lau nhà mà nhúc nhích vai một chút, gỡ bỏ gạc cầm máu, vai hắn lúc này có chút ướt ướt, hắn mới đi lấy dồ lau sàn, ra khỏi nhà vệ sinh.

 

Ngô Hạo cố ý dùng cánh tay bị thương quét nho, đến khi gom hết đống nho trên mặt đất vào một chỗ, hắn mới nhân lúc phải ngồi xổm người xuống để đưa lưng về phía Hứa Ôn Noãn, đồng thời còn rên khẽ một tiếng.

 

Nhận ra được Ngô Hạo có chút kỳ lạ, Hứa Ôn Noãn quay đầu nhìn hắn, liền nhìn thấy bả vai của hắn bị máu nhuộm đỏ trên áo sơ mi trắng, đôi mắt cô hơi mở lớn một chút, sau đó lại ngồi thẳng lên: “Anh bị thương?”

 

Nghe thấy Hứa Ôn Noãn hỏi, Ngô Hạo lập tức đem vai tránh tầm mắt của Hứa Ôn Noãn, sau đó nhìn cô lắc đầu: “Không có gì đáng ngại đâu.”

 

Chảy máu nhiều như vậy còn không có gì đáng ngại? Hứa Ôn Noãn nhíu mày một hồi, ngữ khí nói chuyện hoàn toàn khác so với lúc nãy cô dò hỏi hắn có phải là người cứu cô không rất nhiều: “Anh đi tìm bác sĩ băng bó lại vết thương đi!”

 

“Anh dọn xong những cái này rồi đi liền, mắc công lát nữa ai không biết lại giẫm lên trợt té.” Ngô Hạo nói xong, nặng nề lau quét một hồi, hắn biết sau khi Hứa Ôn Noãn biết hắn bị thương, nhất định sẽ chú ý hắn, vì vậy động tác làm việc của hắn có khi lại dừng một hồi, ra vẻ như rất đau.

 

Đúng như những gì Ngô Hạo tính toán, trong phòng bệnh chỉ yên tĩnh trong nửa phút lại nghe thấy tiếng động, là âm thanh Hứa Ôn Noãn di chuyển, lại qua mười mấy giây, Hứa Ôn Noãn đã nói với người bắt máy trong chuông gọi khẩn cấp: “Giường bệnh số 68 có thể làm phiền một y tá đến không?”

 

Gọi xong, Hứa Ôn Noãn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn một chút, lại nói: “Anh đứng lên đi, băng bó vết thương xong hẵn làm tiếp.”

 

Ngô Hạo không đáp lại, hắn nhặt hai quả nho cuối cùng lên, sau đó ném vào thùng rác.

 

Cô vừa mới đứng dậy, y tá mà cô gọi đã đến, đi vào phòng cô: “Hứa tiểu thư, cô có chỗ nào không khỏe không?”

 

“Không phải tôi.” Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu, liếc nhìn Ngô Hạo một cái, lại dừng một chút, lại nói: “Là anh ta.”

 

Y tá nhìn về phía Ngô Hạo, còn chưa hỏi hắn không thoải mái ở chỗ nào đã nhìn thấy máu trên bả vai hắn, tối qua lúc hắn đưa cô đến bệnh viện y tá đã giúp hắn băng bó vết thương một lần, cho nên lần này khi y tá nhìn thấy lại hỏi: “Ngô tiên sinh, vết thương của anh lại nứt ra nữa rồi sao?”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.