Cố Dư Sinh tựa trên bàn làm việc, cẩn thận nhìn tài liệu, hắn không
nói chuyện với Tần Chỉ Ái, phòng làm việc lại yên ắng trở lại.
Khoảng nãm phút trôi qua, thư ký Trương bưng một chén trà đi vào, dịu dàng đặt ở trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó liền đi đến bên cạnh Cố Dư
Sinh.
Trong phòng làm việc lại lại yên tĩnh, Cố Dư Sinh để tài liệu trên bàn làm việc, cầm viết ký tên.
Thư ký Trương ôm lấy tài liệu, lại nhắc nhở Cố Dư Sinh: “Cố tổng, tất cả mọi người đều đang chờ anh ở phòng họp rồi.”
Cố Dư Sinh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, quay đầu nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi họp một chút, ở đây chờ anh?”
Để cô ở trong phòng một mình không phải cũng giống như ở nhà sao, vẫn sững sờ ngẩng người?
”Quên đi..” một giây trước vừa mới nói xong, giây sau hắn lại bác bỏ ý định của chính mình, hắn cầm tập văn kiện Tần Chỉ Ái mang đến, sau đó
lại đi đến trước mặt cô, lôi cổ tay cô, kéo cô đi theo: “Đi thôi, đi họp với anh.”
Đi họp? Cô cũng không phải người trong công ty hắn, cũng không biết bọn họ họp cái gì, đi theo cũng nghe không hiểu...
”Em ở đây chờ anh là được rồi...”
Cố Dư Sinh không nhìn thẳng vào mắt Tần Chỉ Ái, lôi cô đến phòng hội
nghị, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, giúp
cô kéo một chiếc ghế dựa, sau khi để cô ngồi xuống mới nói với mọi người mở miệng nói: “Bắt đầu đi.”
Đến khi hội nghị thật sự bắt đầu, Tần Chỉ Ái mới biết những điều cô biết lại ít như vậy.
Mọi người mở miệng ra đều nói về thuật ngữ chuyên ngành, cái gì mà
phân tích thị trường, cái gì mà chỉ tiêu, biến động thì trường chứng
khoán gì đó... Nghe vào tai cô giống như là nghe thiên thư, hội nghị vừa mở được một nửa, cô đã cảm thấy buồn ngủ.
Trong cơn buồn ngủ mông lung, có một con chuột được nhét vào tay cô,
cô giật mình tỉnh táo lại, liền thấy có một màn hình máy tính không biết từ lúc nào đã ở trước mặt mình, trên màn hình là trò chơi cờ tỉ phú.
Cô nhận ra máy tính xách tay này là của Cố Dư Sinh, cô trố mắt, quay đầu nhìn về phía hắn.
Trên mặt hắn hoàn toàn không có bất kỳ một biểu hiện nào, nhìn chằm
chằm người đang thuyết trình, giống như đang rất tập trung tinh thần.
Có cờ tỉ phú làm bạn, thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều.
Hội nghị vừa kết thúc, Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động đi xa khỏi Tần Chỉ Ái, nghe điện thoại.
Trên đường đến nhà vệ sinh, Tần Chỉ Ái đi ngang qua Cố Dư Sinh, vừa
vặn nghe được âm thanh hắn nói: “Ừm, sáu giờ đi, trước sáu giờ các người đến là được rồi.”
Đến khi Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Dư Sinh đã cúp điện thoại, đứng ở cửa phòng họp, không biết hắn nói gì với thư ký Trương, thỉnh
thoảng thư ký Trương lại gật đầu một cái, sau đó thư ký Trương liền ôm
tài liệu và máy tính xách tay của Cố Dư Sinh quay đi, Cố Dư Sinh lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy cô, ánh
nhìn dừng lại hai giây, liền cất bước đi đến trước mặt cô, nói: “Đi
thôi.”
Đi vào thang máy, điện thoại trong túi Cố Dư Sinh lại vang lên vài
tiếng, là một tin nhắn do Lục Bán Thành gửi tới: “Xong rồi, đã liên hệ
với mọi người, lát nữa sẽ đến khách sạn Bốn mùa.”
Cố Dư Sinh vừa định cất điện thoại di động, trên màn hình lại hiện
lên một tin nhắn, vẫn là do Lục Bán Thành gửi tới: “Hôm nay anh phát
điên hả? Bỗng nhiên bắt mọi người đi ra ngoài chơi?”