Là vì hắn xuất hiện cho nên cô mới bất an như vậy sao?
Trong đầu Cố Dư Sinh liền hiện ra thời điểm lúc hắn bị thương, lúc cô bôi thuốc cho hắn, đều cẩn thận từng li từng tý.
Cục diện như thế này rõ ràng là do hắn muốn, nhưng lúc này hắn lại hiểu rất rõ trái tim mình, hắn không thích cô đối mặt với hắn như vậy một chút
nào, hắn hy vọng cô có thể dùng dáng dấp linh động như lúc cô nói chuyện với Lục Bán Thành và những người khác nói chuyện với hắn...
Cố Dư Sinh không hiểu chính mình bị cái gì, cuối cùng cũng không nghĩ, nhìn
Tần Chỉ Ái, ôn hòa hỏi: “Sao lại ngồi một mình ở đây?”
Tần Chỉ Ái
không biết Cố Dư Sinh đã chú ý đến cô một lúc lâu, cô cũng không để hắn
biết sau khi hắn đi đánh bài, cô đã diện một lý do với những người nổi
tiếng kia rồi chạy trốn đến đây, nhìn chằm chằm ánh đèn LED ngoài cửa sổ đối diện, chỉ bình tĩnh nói dối: “Vừa rồi em phải nghe điện thoại, ở
đây khá yên tĩnh.”
Cố Dư Sinh nhìn cô một lúc lâu, biết cô nói
dối, lúc trước hắn sẽ nổi giận, nhưng lúc này hắn giống như bị ma xuôi
quỷ khiến tỏ vẻ như mình tin những lời cô nói, thậm chí còn diễn theo:“Là ai gọi điện điện thoại tới?”
Tần Chỉ Ái không nghĩ Cố Dư Sinh sẽ nói chuyện với mình, hoảng hốt một hồi, sau đó mới tìm một cái tên: “Chu Tịnh gọi tới.”
”Ừ...” Cố Dư Sinh đáp xong, cách một hồi lâu mới lại mở miệng: “Sắp có họp báo sao?”
Tần Chỉ Ái không nghĩ hắn sẽ lại tiếp tục hỏi, thành thật trả lời: “Ừ, trưa mai em sẽ bay một chuyến đến trung tâm thời trang Paris.”
Đây
không phải là điều Chu Tịnh vừa gọi đến nói với cô mà đã là lịch trình
được sắp xếp từ một tháng trước, chẳng qua là đúng dịp thôi.
”Đi
bao lâu?” Kỳ thật Cố Dư Sinh cũng không thật sự muốn biết đáp án, hắn
dẫn cô đến đây là do sợ cô ngồi một mình ở nhà sẽ buồn chán, nhưng không ngờ đến đây rồi cô cũng chỉ ngồi một mình, vì vậy hắn nghĩ nên nói
chuyện phiếm với cô.
Cuộc sống của cô, lịch trình của cô, hắn chưa bao giờ có hứng thú, sao lúc này lại bỗng nhiên quan tâm?
Tần Chỉ Ái king ngạc quay đầu, liếc nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang ôn hoà
không có chút căm ghét hay phẫn nộ nào giống như ngày thường, lại không
dám tin những gì mình nhìn thấy, cách một hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: “Khoảng một tuần lễ ạ.”
”Tốt lắm.” Dường như đứng nói chuyện khá
mỏi, Cố Dư Sinh hơi mệt, đi tới trước cửa sổ sát đất quay người dựa vào
lan can, nhìn Tần Chỉ Ái, lại mở miệng: “Nước Pháp có rất nhiều chỗ chơi rất vui, sau khi họp báo kết thúc, nếu không có gì làm, em có thể ở đó
chơi thêm mấy ngày.”
Đi du lịch, có thể khiến tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Vừa nghĩ đến việc này, Cố Dư Sinh liền nhớ Paris chính là thiên đường mua
sắm, sau đó lại nghĩ đến lúc đánh bài, Dương tổng nói với Vương tổng...
Sau đó trong đầu Cố Dư Sinh lại nảy ra một suy nghĩ, hắn cũng không nghĩ nhiều tại sao bản thân lại có ý nghĩ này nhưng tay lại móc bóp tiền từ
trong túi ra, lấy một chiếc thẻ, vừa mới chuẩn bị đưa cho Tần Chỉ Ái,
nhớ tới chuyện gì lại cầm lại, sờ sờ trong túi lấy một cây bút, viết mấy con số ở mặt trái của thẻ, lúc này mới đưa cho Tần Chỉ Ái: “Em cầm thẻ
này đến Paris muốn mua gì thì mua, mật mã ghi ở mặt sau, nhớ quẹt thẻ
đó.”