Đáy mắt Cố Dư Sinh nong nóng: “Là tên không có mắt nào trêu chọc em?”
Cố Dư Sinh hỏi tới lại làm cho Tần Chỉ Ái nhớ đến chuyện ngày hôm đó hắn
cố tình đưa số điện thoại giả cho cô, đáy lòng lại khổ sở, không ngờ một giây sau hắn lại nói câu nói đó.
Chính là hắn trêu chọc cô, còn
chính bản thân hắn... Lại nghiến răng nghiến lợi chửi mình không có
mắt... Tần Chỉ Ái cổ quái liếc nhìn Cố Dư Sinh, sau đó bị hắn chọc đến
dở khóc dở cười, cô chỉ lo trước mặt Cố Dư Sinh mình sẽ bật cười, liền
vội vàng cúi đầu, không lên tiếng.
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô ủ rũ
cúi đầu, càng cho rằng những lời mình nói là đúng, vừa nghĩ đến việc mấy ngày nay cô vì người kia mà rầu rĩ không vui, trong lòng lại có ý nghĩ
muốn giết người: “Lần trước không phải anh đã nói với em rồi sao, ai
chọc giận em em đều có thể cho người đó một bạt tai! Coi như là như vậy
cũng chưa đủ, em không có miệng sao? Sao về nhà lại không nói cho anh
biết? Anh giúp em đánh hắn!”
Hắn có biết hay không, người hắn luôn miệng nói phải đánh bạt tai, là chính mình đó... Tần Chỉ Ái cắn môi, nỗ lực nhịn cười.
Cố Dư Sinh làm sao biết được trong lòng Tần Chỉ Ái đang nghĩ gì, hắn từ
nhỏ cũng không bị người khác bắt nạt, lúc này nghe thấy Tần Chỉ Ái bị
bắt nạt, so với mình bị bắt nạt còn uất ức hơn, hắn càng nói càng giận,
luôn cảm giác mình bị người khác coi thường, nhất thời liền đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, nắm lấy cổ tay cô: “Đi, là ai bắt nạt em, anh sẽ ngay
lập tức đi tìm hắn, hắn khiến em khó chịu bao nhiêu anh sẽ khiến cho hắn còn khó chịu hơn, cho hắn sống không bằng chết!”
Còn tìm cái gì
a, người đó đang ở ngay đây... Tần Chỉ Ái không nhịn được suýt nữa bật
cười, cô đưa tay dùng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh,
miễn cưỡng không để âm thanh nghe có vẻ đang cười đùa: “Không, không
cần.”
Cô lắp ba lắp bắp nói, Cố Dư Sinh nghe thấy càng giống như
đang khiếp sợ, hắn không nói lời nào lại bắt cổ tay của cô: “Một người
đầu óc bị bệnh thần kinh thì sao em lại phải sợ như vậy...”
Cố Dư Sinh còn chưa nói hết, Tần Chỉ Ái đã không nhịn được nữa, phì cười ra tiếng.
Cố Dư Sinh liền đột nhiên ngậm miệng quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái kinh sợ vội vàng giơ tay lên, bịt miệng mình, nhưng bả vai cô vẫn run run, chứng tỏ cô đang cười.
Bởi vì không hiểu, Cố Dư Sinh lại cau mày.
Tần Chỉ Ái biết người đàn ông này tính tình không tốt, chỉ lo một lát sau
hắn sẽ lại phát điên, mau mau nuốt nước bọt, không cười nữa, sau đó
nhanh chóng tìm một lời giải thích hợp lý: “Thật sự không cần, chuyện
không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa mọi thứ cũng đã qua, không cần nhắc
lại nữa...”
Nói xong, Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến hình ảnh hắn tức giận chửi chính mình, khóe môi không nhịn được lại giương lên.
Cố Dư Sinh không phải là người dễ thỏa hiệp như vậy, nhưng hắn nhìn thấy
khuôn mặt đang cười của cô, cũng không đành lòng phản đối, cuối cùng
miễn cưỡng nói: “Vậy lần này coi như tên đó gặp may đi, tha cho hắn một
lần, nếu lần sau còn như vậy nữa, sẽ không dễ dàng như vậy đâu, còn em
năm lần bảy lượt bị người ta bắt nạt, mặt mũi của anh còn để ở đâu hả?”