Cô đã tránh né hắn hết mức có thể, chiều hôm qua trốn trong xe sững
sờ lâu như vậy, buổi tối tránh xuất hiện ở trước mặt hắn, lại phải ngủ
trên ghế mây trong phòng kính suốt đêm, còn hôm nay... Mưa lớn như vậy,
cô gọi nhiều xe như vậy cũng không có chiếc nào đến đón cô, cô cũng
chẳng dám nghĩ đến chuyện gọi điện thoại đến nhà cũ chỉ sợ đụng đến
hắn...
Nhưng là, giống như dù cô có làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, cũng
chỉ có thể đổi lấy sự khó chịu của hắn, sau đó hắn liền đối xử với cô
như vậy.
Giữa nam nữ không chịu nổi nhất chính là mối quan hệ dựa trên giao
dịch, nhưng là cô sợ những người phụ nữ có giao dịch với hắn đều không
kịp đi, cô lại trở thành công cụ tình dục của hắn. Đừng nói là một chút
tiếc thương hay hưởng thụ, ngay cả một chút tôn trọng hắn cũng không
dành cho cô.
Không phải không oan ức, bởi vì lén lút yêu hắn như vậy, lúc này đây cô lại càng cảm thấy oan ức.
Nếu có thể nhẫn nhịn, cô thật sự không muốn khóc trước mặt Cố Dư Sinh.
Nhưng cô không nhịn được, cô càng không thể để cho hắn biết tình cảm
của mình, mắt của cô chua xót, nước mắt rơi xuống rất nhanh.
Kết thúc hồi lâu, Cố Dư Sinh mới từ từ khôi phục lại tinh thần.
Hắn cảm thấy linh hồn và thể xác mình đều bay lên, cả người có chút hoảng hốt.
Hắn nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, mới ý thức được mình đã làm gì.
Hắn lại đụng vào cô một lần nữa... Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Sao hắn
hết lần này đến lần khác lại năm lần bảy lượt làm loại chuyện này với
cô? Tại sao lại không thể khống chế bản thân?
Lần mất khống chế này của Cố Dư Sinh không biết đã là lần thứ mấy,
lại buồn bực mất tập trung, hắn muốn hút thuốc, vừa mới đưa tay ra chuẩn bị lấy thuốc dưới gối nhưng lại nghĩ đến hộp thuốc và điện thoại của
hắn đã để ở bên phòng đối diện hết rồi, hắn buồn bực rút tay về, xoay
người, liều thấy Tần Chỉ Ái rút cả người trên giường, vai run run lên,
như là đang khóc.
Môi Cố Dư Sinh đột nhiên mím lại, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của
Tần Chỉ Ái một lúc, vốn định dời tầm mắt, nhưng lại nghe được tiếng hít
thở ngột ngạt của cô, tiếng nức nở rất nhỏ.
Âm thanh đó giống như một lưỡi dao vừa sắc bén vừa tàn nhẫn đâm vào
lồng ngực Cố Dư Sinh, nhưng lại không có một chút đau đớn nào, lưng hắn
căng thẳng một hồi, tính khí liền nóng lên, hắn ngồi dậy kéo cánh tay
của cô ném ra khỏi giường, sau đó ném quần áo của cô còn ở trên giường
vào người cô: “Muốn khóc thì về nhà khóc.”
Cô bị hắn làm cho hoảng sợ, lập tức ngừng khóc nhưng toàn thân lại
run dữ dội hơn, ngồi yên trên thảm trải sàn trong chốc lát, mới hiểu
được lời nói kia của hắn, sau đó liền ôm loạn quần áo chạy vào nhà tắm.
Lúc hắn không khống chế được làm tổn thương cô, khiến cô lảo đảo bước đi khập khiễng.
Cô chạy vào nhà tắm mặc quần áo xong liền rũ đầu chạy ra ngoài, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.