Chương 761: Một màn kịch lớn (11)
Vừa nãy còn hát ca vui vẻ, diễn một màn còn đặc sắc hơn cả kinh kịch nữa mà, bây giờ còn chưa đạt được mục đích đã muốn bỏ chạy rồi hả?
Như vậy sao được? Hôm nay hắn cũng đã chuẩn bị cho cô một màn kịch lớn còn chưa mở màn nữa mà…
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền cướp lời nói trước Chu Tịnh: “Ông, bánh sinh nhật còn chưa cắt, bây giờ cũng chỉ còn có người mình ở lại, trên lầu có phòng dành cho tiệc nhỏ, mọi người có chuyện gì không? Nếu không chúng ta dẫn ông nội đến cắt bánh kem ở đó?”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại bổ sung thêm một câu: “Mọi người không có chuyện gì gấp chứ?”
Lục Bán Thành nói: “Có gì gấp chứ, hôm nay chính là sinh nhật của Cố lão gia, cắt bánh gato là chuyện quan trọng, muốn đi đâu thì cũng phải làm cho xong rồi mới đi chứ!”
Lục Bán Thành nói xong, Lương Đậu Khấu có bao nhiêu sốt ruột đi tìm Chu Tịnh, lúc này lại đang có ấn tượng xấu với Cố lão gia nên cô không dám nói gì, nín lại.
Sau khi vào thang máy, Cố Dư Sinh dặn dò Tiểu Vương một câu: “Cậu đi đến phòng nghỉ trên lầu hai mời ông xuống đây.”
“Vâng, Cố tổng.” Tiểu Vương đáp một tiếng, bấm lầu hai.
. . . . . . .
Lúc sinh nhật của Cố lão gia mà người quản lý của Lương Đậu Khấu lại làm những chuyện như vậy thật sự là làm người nhà họ Lương mất mặt.
Mặc dù họ ngồi trong phòng tổ chức tiệc nhỏ có nói chuyện râm ran, không nhắc gì đến chuyện lúc nãy nhưng bầu không khí vẫn có chút không tự nhiên.
Đặc biệt là Lương Đậu Khấu, ngồi bên cạnh mẹ Lương nhưng đừng tính đến nói chuyện, cả nụ cười cũng đông cứng.
Trước khi nhân viên phục vụ đẩy bánh kem đến, mẹ Lương sợ Cố lão gia có ấn tượng không tốt với con gái mình, lại mở miệng răn dạy Lương Đậu Khấu, thật ra là muốn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Chu Tịnh: “Tiểu Khấu người quản lý của con thật không ra gì, con mau thay người quản lý khác cho mẹ, coi chừng con bị cô ta làm hư đó!”
Mẹ Lương nói xong, lại lặng lẽ bấm bên hông Lương Đậu Khấu một cái, Lương Đậu Khấu nghe hiểu ý của bà, rũ đầu, hổ thẹn biết sai: “Dạ mẹ, chuyện lần này là lỗi của con, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa đâu!”
Lương Đậu Khấu vừa nói vừa ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ: “Con thật có lỗi với mọi người, càng có lỗi với ông.”
Sở dĩ mọi người không muốn đề cập đến những chuyện diễn ra trong đại sảnh là do không muốn làm mối quan hệ này trở nên quá khó khăn, nhưng hiện nay mẹ Lương lại dạy dỗ con gái mình ngay trước mặt mọi người, Lương Đậu Khấu lại chủ động xin lỗi như vậy, cũng tản đi, bắt đầu an ủi Lương Đậu Khấu.
“Việc này cũng không thể trách Tiểu Khấu, dù sao Tiểu Khấu cũng đâu có biết người quản lý kia muốn làm cái gì…”
“Đúng a, chuyện qua rồi thì cho nó qua đi, mọi người cũng không cần nhắc lại, bà Lương cũng không cần lớn tiếng với con bé như vậy…”
“ . . . . . . .”
Mọi người đều điều đình, Lương Đậu Khấu lại mắt ướt lệ nhòa làm như biết lỗi lắm, lại còn có chút đáng thương: “Mặc kệ thế nào, vẫn là con không đúng, con không nghĩ đến hát một bài lại có thể phá hủy sinh nhật của ông rồi.”
Cố Dư Sinh ngồi ngay bên cạnh, bàng quan nhìn thấy hình ảnh này lại cúi đầu cười khẽ, cúi đầu giống như không có ai ngồi xung quanh mà rà qua rà lại tay của Tần Chỉ Ái chơi.