Vương Nhất nhìn chằm chằm hợp đồng, đọc rất cẩn thận, chỉ sợ bên trong có bẫy, hầu như mỗi trang đều đọc qua một lần.
Cố Dư Sinh đúng là không sốt ruột chút nào, lười biếng dựa vào ghế
tựa, gương mặt bình thản như không có gì đáng kể, thỉnh thoảng giơ tay
cầm thuốc, lại thổi một hơi khói ra ngoài, ngoài những hành động đó hắn
không hề có bất cứ một cử động dư thừa nào.
Qua khoảng mười phút, Vương Nhất đóng hợp đồng lại, hài lòng nhìn về
phía Cố Dư Sinh cười ha ha: “Đã nghe danh từ lâu Cố tổng là người tinh
anh của tinh anh, hôm nay mới được kiểm chứng, quả nhiên là như vậy,
trong thời gian ngắn như vậy lại có thể viết một hợp đồng rõ ràng thế
này khiến người ta khâm phục!”
Cố Dư Sinh đối mặt với lời khen của Vương Nhất cũng hoàn toàn bình thản không có phản ứng.
Vương Nhất không nhìn thẳng Cố Dư Sinh, để lại hợp đồng trên bàn trà, sau đó chỉ trỏ chiếc ly trống không trên bàn, sau đó người phụ nữ bên
cạnh hắn lập tức rót một chén trà nóng hổi, hắn đưa lên uống một hớp,
mới giơ hợp đồng lên hỏi: “Nếu Cố tổng thấy không có vấn đề gì, ký tên
chứ?”
Người phụ nữ quỳ dưới chân hắn có trách nhiệm pha trà giờ lại đem hợp đồng đến trước mặt hắn.
Cố Dư Sinh không để ý đến Vương Nhất, rũ mi mắt, từ từ giơ thuốc lên
miệng, nhàn nhã hút một hơi, sau đó lại từ từ thổi ra một ngụm khói, đến khi khói tan hết, hắn lại nhấc mí mắt, nhìn lướt qua bản hợp đồng trên
bàn.
Vương Nhất thấy hắn vẫn không hề có động tĩnh, lại lên tiếng: “Cố
tổng không mang theo bút, người đâu, mau mang bút đến cho Cố tổng.”
“Vâng” Một trong số mấy người áo đen đáp một tiếng, rất nhanh liền có người đưa đến một cây bút ánh vàng chói lọi.
“Cố tổng, xin mời.” Vương Nhất đưa tay làm động tác mời.
Cố Dư Sinh rũ mi một lúc, bẻ gãy đầu lọc, ngẩng đầu lên nhìn về phía
Vương Nhất: “Vương tổng, có phải ông đã quên chuyên gì đó không?”
Vương Nhất suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu ý của Cố Dư Sinh, hỏi lại: “Hả?”
Cố Dư Sinh ngồi thẳng người: “Vương tổng đã xem hàng xong, bây giờ cũng phải tới lượt tôi chứ?”
Vương Nhất lúc này mới tỉnh táo lại: “Cố tổng sợ Vương tiểu thư không có ở chỗ tôi sao?” Nói xong, hắn liền nói với một người đàn ông mặc áo
đen nói với hắn: “Mời Lương tiểu thư đến đây!”
Tần Chỉ Ái thật sự được mời tới.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, không đầy một phút, cửa đã được đẩy ra lần nữa, người áo đen kia đầu tiên bước vào trong, đứng ở cửa, cung
kính khom người “Mời”, sau đó sắc mặt của Tần Chỉ Ái bình tĩnh nhẹ nhàng đi vào.
Chỉ là phía sau Tần Chỉ Ái còn có hai người đàn ông to con, cô vừa
mới đi vào trong phòng được một mét thì người vừa mới mời cô vào đã cản
cô lại.
Sau đó mấy người áo đen đứng sau Vương Nhất cũng đứng ở cạnh ghế tựa của Cố Dư Sinh, ngăn không cho hắn đi về phía Tần Chỉ Ái.
Vương Nhất sự hắn động thủ cướp người, sợ là hiện tại hắn cử động một cái cô bé kia sẽ lập tức bị hai tên phía sau khống chế.
Cố Dư Sinh không biến sắc quan sát bố cục bên trong phòng một chút.