“Là thiếu gia nói tôi đổi giọng gọi cô là phu nhân…” quản gia cười
đến nhăn mày, giải thích với Tần Chỉ Ái: “…Ngày hôm trước thiếu gia lên
công ty, cô còn đang ngủ trong phòng, lúc tôi chuẩn bị về quê thiếu gia
nói tôi đừng làm ồn cô ngủ, chuẩn bị thức ăn cho cô, tôi có nói chuyện
với thiếu gia một chút, nói tới hai chữ tiểu thư, thiếu gia lại nói tôi
sau này hãy gọi cô là phu nhân, đừng gọi cô là tiểu thư nữa.”
Không hỏi cũng biết, nhất định là Cố Dư Sinh bắt bà thay đổi cách
xưng hô nhưng sau khi nghe từ miệng quản gia xong tâm tình Tần Chỉ Ái
vẫn lâng lâng trên mây mấy lần.
Lúc trước cô ở trong biệt thự quản gia theo dặn dò của Cố lão gia dặn tôi gọi cô là phu nhân lại bị thiếu gia nghe thấy, hắn hoàn toàn không
bận tâm đến tôn nghiêm của cô, liền mắng quản gia trước mặt cô và Tiểu
Vương, ngày đó người thấy tổn thương nhất không phải là quản gia, mà là
cô.
Mà bây giờ, Cố Dư Sinh từ trước đến nay cũng không chịu thừa nhận
Lương Đậu Khấu là vợ lại tự động bắt quản gia sửa lại cách xưng hô, đây
không phải chứng tỏ trong lòng hắn từng chút từng chút, dần dần dần dần
đã tiếp nhận Lương Đậu Khấu rồi sao?’
Mà hắn lại chấp nhận lúc cô đóng giả Lương Đậu Khấu.
Tần Chỉ Ái càng nghĩ, tâm tình lại càng không ổn định, đầu ngón tay cầm muỗng khẽ run.
“Phu nhân, cô còn khuấy mãi làm gì? Còn không ăn cháo sẽ nguội đó.”
Quản gia kinh ngạc nhìn cô nhìn chằm chằm tô cháo cứ khuấy mãi mà chưa
ăn được chữ nào, thật lâu cũng không có phản ứng, bà liền quan tâm lên
tiếng.
Tần Chỉ Ái giật giật con ngươi, cười nhạt với quản gia, hờ hững cầm muỗng ăn cháo.
Bởi vì tối qua sốt cao nên khẩu vị của Tần Chỉ Ái không tốt, miễn cưỡng ăn để lấp đầy bao tử trống rỗng.
Quản gia nhìn cô hầu như không ăn một món nào, lúc cầm thuốc đến cho
cô lại bận tâm hỏi: “Phu nhân, cô không ăn thức ăn sao? Cô muốn ăn gì
buổi trưa tôi làm cho cô ăn…”
Quản gia nhìn động tác của Tần Chỉ Ái, lại nói: “Nếu không tôi nấu canh cá cho cô? Hoặc là cháo thịt? Hay là…”
“Không cần.” Tần Chỉ Ái để ly nước xuống, cắt lời quản gia: “Tôi cảm
thấy không khỏe, không muốn ăn thức ăn, buổi trưa nấu cháo là được rồi.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại nói tiếp: “Chắc tối qua bà về còn chưa
nghỉ ngơi, bây giờ tôi cũng khỏe rồi, bà không cần phải để ý đến tôi,
trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi, phu nhân, có chuyện gì cô có thể gọi tôi.”
“Ừ”, Tần Chỉ Ái cười nhẹ với quản gia, đứng dậy quay người chuẩn bị
đi ra phòng ăn, nghĩ đến ngày mai cô phải rời khỏi nơi này, lần cuối
nhìn thấy hắn cũng không có, cô lại dừng bước, quay đầu nhìn quản gia
đang dọn bàn ăn, nhẹ giọng nói: “À, phải rồi, không phải lần trước bà
nói Cố Dư Sinh rất thích ăn cháo thịt nạc sao? Tôi chỉ bà, bà tự làm một lần, sau này có thể làm cho anh ấy ăn.”
“Còn nữa, mấy ngày trước tôi có ngâm củ cải, anh ấy cũng thích ăn món đó, lát nữa tôi viết lại công thức cho bà ngâm.”
“Ngoài ra còn có mỗi tháng anh ấy đều ăn chay không phải sao? Tôi có
học được vài món, sẽ viết lại cho bà, đến lúc đó bà có thể làm cho anh
ấy ăn. . .”
Quản gia: “Phu nhân, sao cô không tự mình làm cho thiếu gia ăn, cậu ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”