“Bất kể là phải hay không phải cô đều phải đi theo chúng tôi về phối hợp điều tra.” Cảnh sát nói xong, liền giữ cánh tay Hứa Ôn Noãn, đưa cô vào thang máy, đưa cô ra khỏi trung tâm thương mại, lên xe cảnh sát.
Cửa xe mở ra, trong lúc Hứa Ôn Noãn bị cảnh sát đẩy vào, điện thoại trong tay Hứa Ôn Noãn run lên, là Lục Bán Thành lần đầu tiên gọi tới sau ngày đầu tiên cô về Bắc Kinh từ lâu gọi cho cô.
Hứa Ôn Noãn có chút bất ngờ, nhưng vẫn bắt máy.
“Ôn Noãn?”
“Ừ…” từ sau khi nhìn thấy một vũng máu từ người của Tưởng Tiêm Tiêm, cô cũng không nói câu nào, lúc này Hứa Ôn Noãn mới phát hiện giọng của mình đang run rẩy dữ dội: “… Anh Bán Thành, có chuyện gì không?”
Lục Bán Thành ở đầu dây bên kia cũng có thể cảm giác được sự kỳ lạ trong giọng nói của cô, liền hỏi: “Sao vậy? Em khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Bán Thành không hỏi còn không sao, vừa hỏi xong, nước mắt Hứa Ôn Noãn liền rơi xuống: “Em… em…”
Cô lắp ba lắp bắp nói em em nhiều lần nhưng cũng không thể nào nói tiếp được gì, cuối cùng chỉ nức nở khóc.
Lục Bán Thành lại hỏi: “Em đang ở đâu?”
Hứa Ôn Noãn liếc mắt nhìn cửa sổ, xe cảnh sát đang dừng đúng ở cục cảnh sát, cô liền nói địa chỉ cho Lục Bán Thành nghe.
Lục Bán Thành vừa nghe thấy ba chữ sở cảnh sát xong, cũng không hỏi gì thêm, liền nói năm chữ: “Anh lập tức đến ngay.” Liền cúp máy.
. . . . .
Hứa Ôn Noãn bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Cô còn đang sững sờ 10 phút, Lục Bán Thành đã đến.
Hắn nhìn cô một cái trước, thấy cô không sao, rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Qua khoảng một tiếng rưỡi, cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra, Lục Bán Thành đi vào, kéo cô đứng lên, nhỏ giọng nói với cô: “Được rồi, có thể đi rồi.”
Hứa Ôn Noãn ngơ ngơ ngác ngác, cô liền quên hỏi Lục Bán Thành sao có thể bảo lãnh cô ra, chỉ biết Lục Bán Thành lái xe đưa cô về nhà, lúc đó đã gần tối, hắn còn gọi thức ăn bên ngoài, ăn cơm cùng cô.
Tám giờ tối, Ngô Hạo mới biết chuyện này, gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn. Sau đó Hứa Ôn Noãn giống như không nghe thấy, từ đầu đến cuối cũng không bắt máy.
Ngô Hạo đến sở cảnh sát, biết Hứa Ôn Noãn đã được Lục Bán Thành bảo lãnh, lại gọi điện thoại cho Lục Bán Thành.
“Chuột? Ôn Noãn sao? Cô ấy…” Lục Bán Thành ngồi trên ghế mây ở ban công liếc nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, mới nói tiếp: “…Không phải cực kỳ tốt,… được, tôi biết rồi, mấy ngày nay tôi sẽ chú ý đến cô ấy,… đã xem video rồi, đúng thật là cô ấy có đụng trúng cánh tay của Tưởng Tiêm Tiêm, nhưng sức cũng không đủ mạnh để có thể hất ngã Tưởng Tiêm Tiêm. . . buổi chiều tôi có đến sở cảnh sát, lúc nghe tin của bệnh viện báo tình trạng của Tưởng Tiêm Tiêm có thể không giữ được đứa bé, bọn họ cũng không đảm bảo, cho đến khi tình hình của Tưởng Tiêm Tiêm tốt hơn mới có thể biết được…”
Cúp máy xong, bên trong lại trở nên yên tĩnh.
Hứa Ôn Noãn ngồi trên ban công, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm bóng đêm tối om ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, sau một lát, cô mới nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bán Thành, có chút hoảng hốt hỏi: “Con của cô ta… không còn sao?”