Hắn không hỏi Lục Bán Thành nói cái gì, cũng không nghe Lục Bán
Thành muốn nói gì, mà chỉ trực tiếp từ từ đứng lên, cầm lấy áo khoác
phía sau, rời khỏi. Nếu không nhìn trong chớp mắt đó, thì vô hạn hy vọng, có lẽ lúc này, cũng sẽ không thất vọng như vậy.
Nghĩ lại một chút, đêm nay đại khái từ khi quen biết cô đến nay ở Tây Đại, cũng là lần đầu tiên cảm xúc rất tệ.
Cố Dư Sinh lái xe, di chuyển lung tung vòng quanh thành Bắc Kinh, cuối
cùng liền đi đến hồ hứa nguyện hắn thường đến.
Ban đêm gió lạnh, thổi gào thét.
Hắn chỉ nhất bộ quần áo đơn bạc, đứng ở trong mùa đông khắc nghiệt này, lại không - cảm thấy lạnh.
Hắn ném một xu về phía hồ hứa nguyện, lại ước một nguyện vọng, cho đến
cuối cùng, không còn sức lực, ngồi chồm hổm ngồi ở cạnh hồ hứa nguyện,
châm một điếu thuốc, để trên đầu ngón tay, không hút.
Mùi khói bay trong không trung, khiến cho đáy mắt hắn khẽ đau.
Làm sao bây giờ? Hắn vẫn cảm thấy cô chính là phiền toái nhỏ hắn muốn tìm.
Không liên quan, hắn có thể tiếp tục từ từ tiếp xúc với cô, hắn tin
tưởng rằng, có một ngày, hắn sẽ tìm được đáp án chính xác mười phần.
Chính là. . . . . . Chính là, hắn thật sự nghĩ muốn, rất nghĩ muốn
phiền toái nhỏ của hắn, có thể nhanh, nhanh trở về bên cạnh hắn.
-
Cuối tuần Tần Chỉ Ái quay về Bắc Kinh, Hứa Ôn kể lại những lời Cố Dư
Sinh hỏi cho cô biết, đương nhiên Hứa Ôn cũng hỏi cô cuối cùng đã có
chuyện gì xảy ra.
Cô tùy tiện tìm lí do thoái thác nói qua loa, dường như Hứa Ôn cũng nhìn ra cô không muốn nói, cũng không khó xử cô.
Đêm nói chuyện đó, như một trận đấu chung kết.
Ngày hôm sau Tần Chỉ Ái đi đến Hối thi làm, nhiều ngày liên tiếp, cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Dư Sinh.
Hối thị kỳ thật không có chuyện gì cần Cố Dư Sinh phụ trách, tự hắn đến công ty vốn là đã là chuyện khó tin, trước đó sở dĩ hắn đến Hối thị
thường xuyên, chỉ sợ hoài nghi cô là người hắn muốn tìm.
Hiện giờ, hắn không phát hiện ra điều khác thường, cũng không có chuyện quan trọng, đoán chừng cũng lười đến Hối thị rồi?
Kỳ
thật như vậy cũng rất tốt, cô chỉ cần làm tốt bổn phận công việc của
mình, không cần tiếp xúc với hắn quá nhiều, quan hệ rõ ràng, dứt khoát
rõ ràng, thật sự là rất tốt.
Chỉ là có vài lúc, có một số việc, thường không dựa theo suy nghĩ của bạn.
Giống như nửa năm trước, vào đêm Cố Dư Sinh đưa số điện thoại cho cô,
cô nghĩ rằng chuyện cũ hắn và cô sẽ bắt đầu, sau đó mới biết được, đó
chính là kết cục của chuyện cũ hắn và cô.
Chỉ là lúc
này, hoàn toàn khác với tám năm trước, cô nghĩ sau buổi đêm nói chuyện
đó, Cố Dư Sinh biết cô không phải là người hắn muốn tìm, thời gian hắn
và cô gặp lại chỉ ngắn ngủi, liền hoàn toàn kết thúc. Nhưng vận mệnh cố
tình lại thay đổi vào giờ phút quan trọng, đột ngột xuất hiện một sự
thay đổi lớn, khiến cô và hắn vốn chấm dứt, lại một lần nữa xoay quanh
nhau, hơn nữa so với trước đó, càng thêm quan trọng hơn.
Tần Chỉ Ái vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, là ngày hai mươi ba tháng mười hai, cách hai ngày chính là lễ Giáng Sinh.
Cách với đêm cô và Cố Dư Sinh nói chuyện với nhau, chỉ cách hai mươi mốt ngày không nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Ngày đó thời tiết vô cùng xấu, sương mù rất dày, 10086 còn gửi đến tin
nhắn, báo động màu lam nhắc nhở trước mọi người.
Ngày
đó cô bị cảm, buổi sáng đi làm, đầu vô cùng đau, muốn đi đến tiệm thuốc
tây mua hộp 999 chữa cảm cúm, nhưng sợ đi làm muộn, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đi.
Lúc cô đến công ty, Trương bí thư và
những người khác đều đã tới, mọi người đang quây quanh một chỗ, thương
lượng nên tổ chức lễ Giáng Sinh như thế nào.