Chương 854: Ở chung một nhà với người dưng (7)
Khóc khóc, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh cô nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ lấy con của cô ra.
Trong lúc nằm mơ, thân thể Hứa Ôn Noãn càng run rẩy hơn, nước mắt càng chảy nhiều, đến cuối cùng lại trở thành tiếng nức nở rất nhỏ nhẹ.
Cũng ko biết cô đã khóc bao lâu, cô bỗng nhiên sợ run cả người mà giật mình tỉnh giấc, mở đôi mắt ướt nhẹp ra.
Đập vào mắt cô là một mảng đen kịt.
Cô nằm yên trên giường, hít sâu vào mấy hơi, vươn tay mở đèn.
Đèn trong phòng sáng lên, cô trố mắt nhìn chằm chằm một hồi, mới miễn cưỡng chống người ngồi dậy.
Chóng mặt choáng váng, Hứa Ôn Noãn sờ trán, thấy trán mình nóng hầm hập.
Hứa Ôn Noãn tựa lên đầu giường, cố gắng vén chăn xuống giường.
Sốt rất cao, chân cô hoàn toàn không có chút sức lực nào, cô phải tốn một thời gian rất dài mới vào được toilet.
Mở nước, lúc nước lạnh hất vào mặt, Hứa Ôn Noãn mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới mở cửa nhà tắm ra, lúc này mới kéo từ từ lần theo tường ra khỏi toilet.
Trừ cánh tay Hứa Ôn Noãn đang phát run, lúc Hứa Ôn Noãn đưa ly nước ấm lên miệng uống, cô dường như đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Động tác uống nước của Hứa Ôn Noãn dừng lại, đợi khi không còn âm thanh nào nữa, cô lại cho rằng những gì mình vừa nghe chỉ là ảo giác, liền ngẩng đầu lên, uống hết ly nước xong, mới để ly nước xuống, miễn cưỡng lê thân thể mệt mỏi ra phòng khách, cố gắng đi đến bàn trà, cầm hộp thuốc, ngồi xuống ghế salon tìm thuốc giảm sốt.
Lật vài lần, Hứa Ôn Noãn lại nghe như trong nhà lại có tiếng mở cửa từ phòng ngủ chính, cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, thấy cửa được mở ra, Lục Bán Thành một tháng không gặp lại ăn mặc chỉnh tề mang theo một cái rương ra khỏi phòng hắn.
Đây là chỗ hắn thường hay đến, có rất nhiều đồ dùng của hắn đều để ở chỗ này, đêm nay hắn trở lại còn kéo theo vali, là hắn muốn thu dọn những đồ dùng cần thiết sao?
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm Lục Bán Thành ko lấy một giây, liền như chưa từng nhìn thấy hắn, cúi đầu tiếp tục tìm thuốc.
Lục Bán Thành cố ý về nhà lúc khuya khoắt như vậy, không ngờ vẫn chạm mặt cô, thấy cô nhìn hắn thì động tác của hắn khựng lại một chút, sau đó lại dừng động tác đóng cửa.
Qua một hồi, hắn mới để ý đến hộp thuốc trên người cô.
Cô đã cúi đầu không nhìn hắn nữa, lại tìm gì trong hộp thuốc chứ?
Cô bị bệnh sao?
Cô cúi đầu rất thấp, hắn không nhìn thấy gò má của cô nhưng từ thân hình của cô cũng có thể thấy được trong vòng một tháng ngắn ngủi, hình như cô đã ốm đi rất nhiều.
Chắc cô đã tìm thấy thuốc mình cần, dời hộp thuốc để lên ghế salon, từ từ đứng lên đi vào bếp.
Thân hình của cô biến mất trong nhà bếp, Lục Bán Thành mới dời tầm mắt khỏi người cô, lại nhìn lên bàn trà xem hộp thuốc mà cô vừa lấy.
Lực cầm vali của Lục Bán Thành ko nhịn được mà bỗng nhiên lại dùng sức.
Hắn nhìn chằm chằm hộp thuốc chừng nửa phút, sau đó bắt mình tỉnh táo lại, ung dung đóng cửa, mang theo vali, đi đến huyền quan.
Hắn thay giày, vừa định ra khỏi cửa thì nghe một tràng ho dài trong nhà bếp, sau đó lại là tiếng thủy tinh vỡ, hắn chấn động, cả người người cương cứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn vươn tay khóa chốt cửa, đi khỏi nhà.