Tần Chỉ Ái bị chói mắt nên giật mình sững sờ, cô mới quay đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Nhiều dây chuyền quý giá như vậy, chỉ sợ là trước khi cô đến hắn đã gọi người chuẩn bị sẵn sàng hết rồi… Cô chỉ mới từ Pháp trở về, cũng đâu có làm
gì chọc đến hắn, sao nửa đêm hắn lại gọi cô đến đây, làm lớn chuyện như
vậy, cô đâu có muốn chọn dây chuyền đâu?
Lẽ nào hắn tức giận vì cô không đeo dây chuyền mà hắn tặng, nghĩ rằng cô không thích, nên mới làm như vậy sao?
Tần Chỉ Ái vắt óc suy nghĩ, cho rằng đây là lý do hợp lý nhất.
Cũng đã sắp đến mười hai giờ đêm, trên bàn dài như vậy dù không có hàng ngàn sợi cũng có hơn trăm sợi, cô cũng không thể thật sự thử từng cái, cũng
không thể để nhóm người này ỏ đây hầu hạ cô thử từng sợi chứ? Huống chi
dù cô có thật sự chọn được sợi mình thích đi chăng nữa, cô cũng không có tư cách đeo.
Tần Chỉ Ái mím mím môi, nhẹ giọng nói với Cố Dư
Sinh: “Sợi dây chuyền anh cho em cũng rất đẹp, chỉ là bộ quần áo của em
hôm nay khá giản dị, cũng không hợp với sợi dây chuyền kia…”
“Mười cái!” Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng, cắt lời Tần Chỉ Ái, hắn từ từ sờ một điếu thuốc trong túi, bật lửa, lại giải thích với Tần Chỉ Ái: “Chọn mười sợi em cảm thấy có thể phù hợp.”
Sao cô càng thương lượng với hắn lại càng phải chọn nhiều dây chuyền như vậy chứ?
Tần Chỉ Ái dừng mấy giây, nói tiếp lời bị hắn cắt ngang: “Hơn nữa bộ quần áo hôm nay em cũng không thường xuyên mặc…”
“Hai mươi sợi!” Cố Dư Sinh mở mắt ra, nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái, lại mở
miệng, lần này hắn chỉ nói ngắn gọn ba chữ, sau đó lại ngậm thuốc lá,
một lát sau lại có một làn khói trắng nhạt bay ra.
“Chỉ cần em thay đổi quần áo…”
“Năm mươi sợi!” Lần này chỉ cần Tần Chỉ Ái mở miệng, Cố Dư Sinh liền xen ngang vào.
“…Là được rồi…”
Cố Dư Sinh hạ thuốc lá bên môi xuống: “Một trăm sợi! Nói thêm một chữ nữa, em phải chọn hai trăm sợi!”
Những chữ còn lại chưa kịp nói, Tần Chỉ Ái đành phải nuốt vào bụng.
Thấy Tần Chỉ Ái ngậm miệng lại, Cố Dư Sinh cũng không nói chuyện nữa, lười biếng đứng một bên ung dung thong thả hút thuốc.
Tần Chỉ Ái đứng tại chỗ, cũng không đi chọn một bàn dài đầy dây chuyền.
Người đàn ông vừa giúp cô đứng vững lúc nãy nhìn thấy cô không có phản ứng
gì, nhịn không được nhắc nhở: “Tiểu thư, tôi lấy dây chuyền cho cô chọn
được chứ?”
Tần Chỉ Ái không phản ứng, nhìn Cố Dư Sinh, muốn nói
nhưng sợ vừa mở miệng, hắn thật sự bắt cô chọn hai trăm sợi dây chuyền,
cuối cùng vẫn im lặng, chỉ nhìn hắn.
Cố Dư Sinh biết cô nhìn hắn,
nhưng lại coi như cô không tồn tại, sau một hồi lâu hắn mới nhìn cô một
chút, hỏi: “Sao lại không chọn?”
Sau đó hằn liền dập tắt thuốc,
hời hợt ném tàn thuốc về phía thùng rác, liền đi về phía cô: “Cũng được, bây giờ không chọn được thì lát nữa chọn, tối nay tôi có thời gian để ở bên em!”
Vừa nói, hắn vừa ôm vai Tần Chỉ Ái: “Đi, chúng ta đi làm những chuyện có ý nghĩa hơn một chút!”