“Lần đầu tiên mình gặp Ngô Hạo chính là ở sân thể dục này, trong tay hắn cầm một quả cầu, lại ném lên đầu mình, sau đó lúc mình né trái cầu này lại va vào người hắn, cầu thì xẹt qua lưng của mình.”
“Ngô Hạo tỏ tình với mình ở đây, ngày đó tan học, về nhà, bỗng nhiên hắn lại nhảy ra ngoài, còn chưa kịp nói gì anh ta đã làm mình sợ đến nỗi khóc lên. Tiểu Ái, cậu biết sau đó anh ta làm gì không? Anh ta đã ôm mình vào lòng, lau nước mắt cho mình, nói với mình rằng anh ấy thích mình, lúc đó mình còn nghĩ bản thân gặp phải lưu manh nên tát vào mặt anh ta một cái rồi bỏ chạy.”
“Tớ lần đầu tiên nắm tay Ngô Hạo là ở đây, hồi đó mình không đồng ý làm bạn gái của anh ta nhưng hôm đó là mùa đông, anh ta nói nắm cho tớ ấm tay, Tiểu Ái, cậu xem, có phải anh ta thật sự không biết xấu hổ không?”
“Tớ và Ngô Hạo hôn nhau lần đầu tiên là ở đây, cũng chính là lúc đó, mình mới đồng ý làm bạn gái của anh ta, cậu có biết mặt anh ta dày đến mức nào không? Mình vừa mới đồng ý làm bạn gái của anh ấy, anh ta đã gọi mình là bà xã…”
“Mình và Ngô Hạo cứ ở đây ôm ôm ấp ấp, lúc bị chủ nhiệm bắt gặp, Ngô Hạo còn giúp mình bỏ chạy, sau đó anh ấy bị phát quét dọn nhà vệ sinh một tháng.”
“. . . . . .”
“Tết năm ngoái, anh đã cầu hôn mình ở đây, ngày đó Bắc Kinh rất lạnh, vừa có một trận tuyết lớn, toàn bộ sân trường đều trắng tinh, anh ấy quỳ gối trên tuyết, lấy chiếc nhẫn này ra, nói với mình: gả cho anh đi, Ôn Noãn…”
Nói tới đây, Hứa Ôn Noãn đã khóc không thành tiếng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời mờ mịt, hít sâu một hơi, quay đầu, mang theo khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn Tần Chỉ Ái cười xán lạn: “Tiểu Ái, cậu đến quán café đối diện trường ngồi một chút đi, ở đó sẽ ấm hơn, mình muốn một mình yên tĩnh ở đây một chút.”
Hứa Ôn Noãn sợ cô không dám đi, lại nói: “ Tiểu Ái, cậu yên tâm, mình không sao, chờ tâm trạng của mình tốt lên một chút sẽ đến tìm cậu.”
. . . . . .
Tần Chỉ Ái làm theo ý Hứa Ôn Noãn, để lại cô một mình, rời đi.
Vì cô mang thai, sợ mình bị cảm lạnh, cô cũng không dám ở ngoài quá lâu, vì vậy núp trong một góc nhìn lén Hứa Ôn Noãn, xác định cô sẽ không làm chuyện gì dại dột, mới đi ra cổng trường.
Có thể là do đã quen, lúc đi ngang qua cổng trường, Tần Chỉ Ái lại đến phòng bảo vệ tìm thư.
Tìm một chút, cô nghĩ cô còn chưa viết thư hồi âm cho S Quân, cho rằngS Quânsẽ không viết thư cho cô… ý nghĩ này còn chưa kết thúc, Tần Chỉ Ái liền thấy một bức thư quen thuộc . . .
Bước vào quán café, Tần Chỉ Ái gọi một chén trà mật ong, ngồi cạnh cửa sổ, mở thư ra xem.
Thì ra ngày đóS Quânlỡ hẹn là vì cô nhiệm vụ khẩn cấp a…
Trong lúc chờ Hứa Ôn Noãn, có lẽ hơi tẻ nhạt, Tần Chỉ Ái đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một cây bút và một phong thư, ngồi trong quán café, viết thư hồi âm choS Quân.
“S Quân, tuy rằng ngày đó tôi chờ anh khá lâu nhưng cũng không sao…”
Tần Chỉ Ái viết vài lời khách sáo xong, mới trả lời câu hỏi chính củaS Quân.
“Người mà tôi thích chính là người lúc anh ấy đến trường tôi học diễn thuyết, tôi được cử đi đón anh ấy nha.”