Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành.
Hai người hình như là vừa ăn xong trên lầu, vừa nói vừa cười với một vài người nữa xấp xỉ tuổi họ, đi ra từ thang máy.
Bọn họ đều ăn mặc rất chỉnh tề, mỗi người đầu mặc âu phục thẳng tắp, hình
như họ nói chuyện cũng rất thân thiết, không phải kiểu khách sáo như bàn việc với đối tác, Tần Chỉ Ái nghĩ hình như đó là họp mặt bạn bè gì đó.
Có hai người Tần Chỉ Ái không quen, đi đến trước quầy thu ngân, hình như là để tính tiền.
Có hai người uống nhiều rồi, chân bước lảo đảo về phía nhà vệ sinh.
Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành thêm một người cô không quen nữa đứng ở cạnh chỗ trống gần thang máy nói chuyện.
Không biết bọn họ nói chuyện gì, Cố Dư Sinh từ trước đến nay rất ít cười giờ
lại cong môi, lấy một điếu thuốc trong túi ra lấy một cái đưa đến bên
miệng xong lại mời Lục Bán Thành và người kia.
Ba người đàn ông mỗi người cầm một điếu thuốc, rất nhanh xung quanh họ liền lượn lờ khói thuốc.
Hai người đàn ông đi tính tiền đã xong việc, mới cất bước đi về phía cửa.
Bọn họ đúng lúc đi ngang qua chỗ Tần Chỉ Ái ngồi, lúc cách còn khoảng mười
mét, không biết Lục Bán Thành đưa lưng về phía Cố Dư Sinh nói gì, hắn
ngậm thuốc lại nổi lên một vệt cười khẽ, không nhận những lời Lục Bán
Thành nói, Lục Bán Thành chỉ nhún vai một cái, liền đúng lúc nhìn thấy
Tần Chỉ Ái.
Lục Bán Thành làm như không ngờ lại trùng hợp gặp ở
đây nên nhìn Tần Chỉ Ái ngẩng ra, sau đó đi về phía Tần Chỉ Ái giơ tay
lên: “Tiểu Ái.”
Lục Bán Thành vừa dứt lời, Cố Dư Sinh đang nói chuyện với hắn cũng quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
So với anh mắt kinh ngạc của Lục Bán Thành, ánh mắt của Cố Dư Sinh lại không để lộ tâm tình gì.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua cô một cái, rất nhanh lại dời tầm mắt, tiếp tục nghe người còn lại nói chuyện.
Lục Bán Thành chào hỏi Tần Chỉ Ái trước, bất kể là lễ phép hay tôn trọng,
cô đều không thể không đếm xỉa đến Lục Bán Thành. Vì vậy lúc Lục Bán
Thành đi tới, Tần Chỉ Ái lập tức đứng lên, cười khanh khách chào: “Lục
Bán Thành.”
Lục Bán Thành dừng bước: “Sao em lại ở đây?”
“Em có hẹn ăn cơm với bạn.” Tần Chỉ Ái nói.
Cố Dư Sinh nghiêng đầu một chút, vừa liếc nhìn Tần Chỉ Ái, vừa quay lại
phía ba người kia, nói nhỏ gì đó, ba người kia đi ra hắn mới dập thuốc,
đi đến chỗ cô và Lục Bán Thành.
Dù sao cũng là thư ký của hắn mấy
tháng, cho dù Tần Chỉ Ái đã không còn là nhân viên của hắn nữa như lúc
cô là nhân viên của Hối thị, cũng đã gọi quen miệng: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh “ừ” một tiếng, tầm mắt lại nhìn về phía số trên bàn của Tần Chỉ Ái đang ngồi, lông mày của hắn khẽ động, nhưng rất nhanh lại bình thản
lại.
“Bạn gì?Namhay nữ?” Lục Bán Thành hỏi xong, lại bổ sung thêm: “Tiểu Ái, không phải em đi coi mắt đó chứ?”