Sau khi tính tiền, Tần Chỉ Ái không để Lục Bán Thành đưa cô về nhà mà là xuống xe ở khách sạn gần tàu điện ngầm.
Đã tám giờ rưỡi, phố thị đèn đuốc huy hoàng, vẫn rất náo nhiệt.
Mùa xuân, buổi tối cũng ấm áp hơn nhiều, hoa đua nhau nở hai bên
đường còn có những ngọn gió xuân thổi tới, mang theo hương hoa thoang
thoảng.
Lúc ăn cơm, Tần Chỉ Ái bị những lời nói của Lục Bán Thành làm đảo
loạn tâm tình, Tần Chỉ Ái đứng ở cửa tàu điện ngầm một lát, đi dọc theo
đường phố chứ chưa nhanh chóng tiến vào trạm.
Cô mang giày đế bằng, vừa đi vừa nghỉ, không cảm thấy mệt, chỉ không để ý một chút, nữa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đợi đến khi Tần Chỉ Ái để ý đến cảnh tượng hai bên đường, mới biết
mình đã vô tình đi đến bệnh viện chỗ ông của Cố Dư Sinh đang nằm.
Cửa bệnh viện còn cách chỗ cô đứng khoảng 10 mét.
Đối diện bệnh viện là một loạt những cửa hàng, cái gì cũng có bán.
Hiện tại bây giờ đã là chín giờ tối nhưng đa số các cửa hàng vẫn còn bán.
Tần Chỉ Ái dừng bước, nhìn chằm chằm cổng bệnh viện, lẳng lặng nhìn
một chút, lại thu lại tầm mắt, đang chuẩn bị quay lưng rời đi lại thấy
một bóng người quen thuộc ánh vào trong mắt cô.
Đầu tiên cô ngẩng ra, sau đó lại thất thần, vừa mới định thu hồi tầm
mắt, người đứng cách đó không xa cúi đầu đang hút thuốc cũng đã cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Động tác của đầu ngón tay hắn bỗng nhiên bất động.
Tim Tần Chỉ Ái co rụt lại, đứng yên tại chỗ.
Hai người cách dòng người mênh mông, lẳng lặng nhìn đối phương.
Xung quanh rất ồn ào, khiến cho cả hai có cảm giác như mình đang đứng cách nhau rất xa.
Cũng không biết đã nhìn như vậy bao lâu, nhìn đến khi có một tiếng
còi xe vang lên bên tai, Tần Chỉ Ái mới chớp chớp đôi mắt cay cay vì
nhìn không chớp một thời gian dài.
Cố Dư Sinh đứng dựa vào cột điện, tư thế không quá nghiêm túc, lúc
này lại đứng thẳng lên, dập thuốc chưa hút được bao nhiêu trên tay, đi
về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn từ từ đến gần, Tần Chỉ Ái có chút hoảng hốt, mãi đến khi hắn cách cô hai mét, mới gọi cô: “Tần Chỉ Ái.”
Đêm nay chỉ trong vòng hai ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tim của Tần
Chỉ Ái lại bị chấn động mấy lần, lúc Cố Dư Sinh gọi tên của cô xong, cô
mới bình tĩnh lại: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh cúi đầu liếc nhìn đầu ngón tay, thấy điếu thuốc này cũng
không thể tiếp tục hút được nữa, liền quăng vào thùng rác gần đó, sau đó mới nhìn Tần Chỉ Ái, gật gật đầu, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Em đúng lúc đi ngang qua…” Tần Chỉ Ái dừng một chút, lại hỏi: “…Cố lão gia bây giờ thế nào rồi ạ?”
Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, không trả lời.
Tần Chỉ Ái có thể thấy chắc Cố lão gia sẽ không tỉnh lại, cô an ủi:
“Cố lão gia nhất định sẽ tỉnh lại, anh cũng đừng quá lo lắng.”
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái một chút, cũng không nói gì.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì nữa, giữa hai người lại không còn tiếng động nào.
Cuối cùng vẫn là Cố Dư Sinh mở miệng trước: “Ngày mai bay sao?”