Cố Dư Sinh nghe đến đó, trên mặt cũng không có chút biến đổi nào, hắn tùy tiện ném điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm lên bàn trước mặt cô, ung
dung thong thả ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm cả bàn rượu một vòng,
sau đó đưa tay lấy một chai rượu mắc nhất, mở nắp, cầm một cái ly cực
lớn, nhàn nhạn mở miệng hỏi cô: “Nói nhiều như vậy, khát nước không?”
Tưởng Tiêm Tiêm không ngờ Cố Dư Sinh sẽ mở miệng nói như vậy, cả người sững
sờ, những lời kích động trong nháy mắt hoàn toàn biến mất trên môi.
Cô nhìn ly rượu to tướng trước mắt mình, có chút bỡ ngỡ nuốt nước miếng.
Một ly rượu lớn như vậy, uống vào không say chết chứ?
Tưởng Tiêm Tiêm khoác tay với Cố Dư Sinh một cái, cười yếu ớt nói: “Anh Sinh, em không uống…”
Cố Dư Sinh nói tới đây, hơi dừng lại, sau đó giả vờ dễ chịu, lười biếng
nói: “Cũng được… Vậy chúng ta liền đổi phương thức giải quyết ly rượu
này đi…”
Nói xong, Cố Dư Sinh đột nhiên nâng tay lên, đưa lên đầu Tưởng Tiêm Tiêm, mí mắt không chớp cái nào đổ rượu xuống.
Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa hiểu hắn nói như vậy là có ý gì, đã bị hành động của hắn làm cho bối rối, mãi cho đến khi toàn thân ướt đẫm rượu, cô mới
hoàn hồn lại, hét lớn một tiếng, sau đó né ly rượu lập tức đứng lên.
Một phòng toàn người hoàn toàn không quan tâm đến hai người bọn họ nhưng
lúc này lại bị tiếng hét thu hút sự chú ý, mọi người đều đổng loạt quay
lại nhìn..
Một nhóm người cũng bị hoàn cảnh này làm cho trợn mắt
há mồm, mọi người ngạc nhiên một lúc lâu, người đầu tiên phản ứng lại
chính là anh của Tưởng Tiêm Tiêm, Tưởng Dật, hắn quăng micro xuống đất,
gào thét: “Cố Dư Sinh, anh làm gì?”
Cố Dư Sinh cũng làm theo Tưởng Dật, quăng ly rượu vô ích trên tay mình xuống đất một cách tàn nhẫn,
tạo ra một loạt những âm thanh “Ầm”, “Loảng xoảng” Cố Dư Sinh đột nhiên
đứng lên, giống như cả phòng không có ai, hắn nắm lấy cổ áo Tưởng Tiêm
Tiêm, để cô đối mặt với mình, sau đó tiền đến bên tai của cô, nghiến
răng nghiến lợi mở miệng: “Mặc kệ trước kia cô và cô ấy có mâu thuẫn gì, tôi nhắc nhở cô, bắt đầu từ bây giờ, cô khách khí với cô ấy một chút,
miệng nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi!! Lần sau nếu còn tiếp tục như vậy, dám nói xấu cô ấy, tôi tuyệt đối không chỉ đơn giản cho cô tắm
rượu như vậy đâu!”
Dám dùng hai chữ lẳng lơ để nói về người phụ nữ ở trong nhà hắn?
Ít nhất Tưởng Tiêm Tiêm cũng là một người phụ nữ, nếu là đàn ông, nãy giờ hắn đã đạp cho mấy đạp rồi!
Lời nói của Cố Dư Sinh vừa ngoan độc lại vừa lạnh lùng, não của Tưởng Tiêm
Tiêm ong ong một hồi lâu, mới phản ứng lại chuyện này.
Rõ ràng người sai là Lương Đậu Khấu, cô một lòng muốn tốt cho Cố Dư Sinh, tại sao Cố Dư Sinh lại nổi điên với cô?
Tưởng Tiêm Tiêm không thể tin nhìn Cố Dư Sinh, rượu cứ nhỏ tí tách xuống hai
gò má cô, cô dùng sức mở miệng, mới run rẩy nói: “Là chị Khấu sai, tôi
chỉ ăn ngay nói thật…”