Hắn phải tỉnh táo, bình tĩnh, kiềm chế, kiềm chế.. Cố Dư Sinh nghĩ, liền tìm một điếu thuốc, hút hút, Cố Dư Sinh cảm thấy rất khó vượt qua chuyện này.
Tuy rằng quan hệ của hắn và cô chỉ có mình hắn biết hai người không phải là vợ chồng nhưng dù sao ai cũng biết hắn đã kết hôn với cô, hành vi của cô như vậy không khác gì cho hắn một cái tát, nhưng mà nói xem, cô đối xử với hắn như vậy, hắn có nên xé cô ra không, hắn sao lại đi sợ mình sẽ xúc phạm tới cô chứ?
Không làm tổn thương cô cũng được, nhưng người đàn ông của cô thì không thể được yên ổn, hắn phải làm sao đây? Làm bộ như không biết, hay là… Vừa nghĩ tới cô cười với người đàn ông kia, nụ cười như hoa nở rộ rực rỡ chói mắt như vậy, Cố Dư Sinh làm sao có thể tin giữa hai người họ hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì, vì vậy hắn nghĩ biện pháp xử lý việc này cho thật tốt…
Cố Dư Sinh ngồi trong xe hút thêm một điếu thuốc, khi hắn bật lửa, bỗng nhiên có điện thoại.
Cố Dư Sinh nhìn màn hình điện thoại, là quản gia gọi tới, có thể đoán được là bà gọi để báo cho hắn biết cô đã về rồi.
Cố Dư Sinh đưa tay muốn cúp máy nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, lại đổi thành bắt máy: “Thiếu gia, tiểu thư về…”
Quản gia còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã mở miệng trước cắt ngang bà, âm thanh giống như không có chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh: “Bây giờ bà đưa cô ấy đến khu giải trí ở thành đông!”
“A, bây giờ sao?” Quản gia ngạc nhiên hỏi lại.
Cố Dư Sinh chẳng muốn giải thích với bà nhiều như vậy, giơ cổ tay nhìn thời gian, gọn gang dứt khoát: “Mười một giờ nhất định phải đến.” sau đó không ngần ngại cúp máy, sau đó tìm số điện thoại của Lục Bán Thành, gọi cho cậu ta.
-
Bay thời gian dài, uể oải muốn chết, về lại còn phải đi tìm Tần Gia Ngôn, Tần Chỉ Ái về đến nhà đã mệt mỏi cả người, hoàn toàn không còn chút sức lực, vừa về tới phòng ngủ đã rửa ráy thay áo ngủ, không ngờ vừa mới thay xong, quản gia liền vội vội vàng vàng chạy lên lầu: “Tiểu thư, thiếu gia, gọi điện thoại về, nói cô đi cùng với tôi đến khu giải trí ở thành đông.”
Khu giải trí thành đông? Cô vừa mới đi khu vui chơi với Tần Gia Ngôn về, sao giờ lại tới lượt Cố Dư Sinh kéo cô ra khu giải trí?
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, muốn từ chối: “Hôm nay sao? Ngày mai không được à?”
“Thiếu gia nói rồi, mười một giờ nhất định phải đến!” Quản gia lắc lắc đầu, làm vẻ mặt như không có lựa chọn khác.
Tần Chỉ Ái do dự trong chốc lát, nghĩ Cố Dư Sinh từ trước đến nay đều không muốn người khác làm trái lời hắn, hiện giờ cô vất vả lắm mới có thể trải qua mấy ngày yên bình một chút, cũng không nên tự mình làm khó mình, liền khẽ gật đầu một cái: “Được rồi, tôi thay quần áo xong sẽ đi xuống lầu, bà đi chuẩn bị xe trước đi.”
. . . . . . . .
Con đường đến thành đông buổi tối rất vắng xe, không đầy một tiếng đồng hồ, Tần Chỉ Ái và quản gia đã đi đến khu giải trí.
Đáng lý ra khu giải trí phải đóng cửa rồi chứ, đằng này tất cả các ánh đèn đều sáng, óng ánh đẹp mắt, tất cả các trò chơi bên trong đều đang ở trạng thái hoạt động.
Chỉ là trong sân, ngoại trừ nhân viên ra cũng không có người khách nào.
Tần Chỉ Ái và quản gia không hiểu tại sao lại như vậy, mơ hồ nhìn nhau, liền đi vào trong.