Chương 802: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (12)
. . . . . . .
“Sao bây giờ lại là khó sinh cơ chứ? Không phải lúc trước đi khám thai nói là mọi việc tiến triển rất tốt, sẽ không có vấn đề gì sao?”
“Tiểu Ái, Tiểu Ái!”
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!”
Tần Chỉ Ái mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài phòng sinh có rất nhiều giọng nói quen thuộc gọi cô, cô rất muốn tỉnh táo lại, nhưng cô lại thấy một luồng khói đen đè ép lên người cô.
Trong ngơ ngơ ngác ngác, lúc tỉnh lúc mê, cô có thể nghe thấy có tiếng nói của Tiểu Vương rất nhỏ: “Bác sĩ, phiền ngài đưa đồ vật này cho cô ấy…”
Mang vào? Mang đi đâu? Đồ gì?
Tần Chỉ Ái tuy rất tò mò, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bên tai khi cô sắp ngủ say lại có một giọng nói rất thanh nhã mà quen thuộc: “Tiểu Ái!”
Đây là giọng nói của Cố Dư Sinh sao, ngay bên tai cô… lông mày Tần Chỉ Ái hơi giật giật…
“Tiểu Ái, chờ anh trở về, anh sẽ cưới em.”
Đêm đó, ánh đèn óng ánh trên cầu, hắn kéo cô vào lòng, tập trung nhìn cô, trong ánh mắt hắn như đang nhìn hàng ngàn ngôi sao vậy, chăm chú nhìn sự sáng ngời trong mắt cô: “Tiểu Ái, em hãy nghe cho kỹ, anh chỉ nói một lần thôi, anh chỉ có một câu 8 chữ muốn nói với em, chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em.”
Đúng vậy, cô đã hẹn với hắn rất cẩn thận rồi, chờ hắn quay về, cưới cô,… hô hấp của Tần Chỉ Ái từ từ trở nên bình thường, nhịp tim cũng đập vững vàng hơn rất nhiều.
“Tiểu Ái, lúc anh không có ở đây, em nhất định phải chăm sóc mình và Đậu Phộng Nhỏ cho tốt, không được để lúc anh về không nhìn thấy hai người, có hai người, Dư Sinh mới là một Dư Sinh hoàn chỉnh!”
Chăm sóc tốt cho bản thân và Đậu Phộng Nhỏ… Đậu Phộng Nhỏ… Tần Chỉ Ái giơ tay lên theo bản năng, sờ bụng mình, trong bụng bé con cũng cảm giác được bàn tay của cô, lại nhúc nhích một cái thật khẽ.
Tần Chỉ Ái đột nhiên mở mắt, vực dậy tinh thần, trong ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Tình hình có chuyển biến tốt, thai phụ tỉnh lại rồi, cô hãy tập trung chú ý nghe tôi hướng dẫn, tôi nói cô dùng sức thì hẵn dùng sức, đừng lúc nào cũng dùng sức sẽ lả đi rất nhanh…”
Phía sau ngày một mở rộng, có một làn sóng nhưng cơn đau tràn ngập đất trời, bao phủ đến nỗi Tần Chỉ Ái nắm chặt dra giường.
Bác sĩ đi đến gần cô gật gật đầu, sau đó quan sát tình hình một chút, lại nói cô dùng sức, có khi còn khen cô hai câu.
Đau dữ dội khiến nước mắt Tần Chỉ Ái chảy ròng ròng nhưng cô không nhụt chí chút nào.
. . . . . .
Khoảng hai mươi phút sau, Đậu Phộng Nhỏ ra đời.
Tiếng khóc nỉ non đáng yêu của bảo bối vang khắp phòng sinh.
Cả người Tần Chỉ Ái đẫm mồ hôi, rã rời nằm trên giường, không còn chút sức lực nào để nhúc nhích.
Y tá tắm rửa sạch sẽ cho bé, quấn khăn vào đưa đến trước mặt Tần Chỉ Ái.
Có thể là do lúc cô mang thai thường xuyên ăn trái cây nên da của Bảo Bảo trắng trẻo mủm mỉm, lúc đến gần mẹ, bé con lại nhắm mắt, chép chép miệng, ngáp một cái rồi ngủ.
Tần Chỉ Ái cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn nhìn bé con đánh giá một lúc, mãi đến khi y tá ôm bé rời đi kiểm tra, lúc này cô giống như hoàn thành sứ mệnh rồi vậy, thật sự không thể chịu đựng được nữa, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
. . . . . .
Lúc tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.