“Em đi mệt rồi.” Đơn giản vì cô nói láo nên cô cũng trả lời cho đúng logic.
“Mua được gì không?” Cố Dư Sinh rũ mi mắt, bình thản vừa uống café vừa hỏi.
“Không.” Tần Chỉ Ái ý thức được câu trả lời của mình như vậy quá qua
loa, lại nói: “Đi dạo một vòng không thấy gì thích hết, vì vậy em không
có mua gì hết.”
Cố Dư Sinh vẫn cụp mắt chỉ là không cho người khác biết sức mạnh hắn cầm tách café đã tăng lên đến mức đáng sợ.
Trong lòng hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cô hoàn toàn không có đến SPK,
cũng không có tin nhắn của ngân hàng gửi đến báo cô đã dùng thẻ của hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, hắn hút một điếu lại một điếu thuốc, từ đầu đến cuối cũng không thấy tin nhắn của ngân hàng.
Mùi vị của loại chờ đợi này thật sự rất khó chịu, khó chịu đến nỗi hầu như ngực hắn lại có một sự đau đớn.
Bây giờ cô trở về, đứng trước mặt hắn, bình thản trả lời câu hỏi của hắn, hầu như những câu nói kia đều là nói thật.
Ngực Cố Dư Sinh đau đớn như trong nháy mắt có một bàn tay tàn nhẫn lôi kéo vậy, trở nên càng đau đớn hơn.
Hắn dùng lực nhấp môi, sau đó liền truyền đến âm thanh răng rắc, cốc café liền rơi trên mặt đất, bể thành những mảnh vỡ.
Tần Chỉ Ái hô khẽ một tiếng, tay cầm tách café của Cố Dư Sinh liền bị cô nắm lấy: “Không sao chứ?”
Đầu ngón tay của cô chỉ vừa mới đụng đến đầu ngón tay của hắn, hắn đã không nghĩ ngợi gì mà vung cánh tay, tàn nhẫn hất tay cô ra.
Bởi vì quá mạnh, cô bị hất ngã lên bàn, eo đập vào góc bàn, phát ra một tiếng rên rất nhẹ.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn chui vào tai của hắn.
Thân thể hắn run nhẹ một hồi, sau đó liền nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Sắc mặt tái nhợt nhịn đau của cô rơi vào tầm mắt, hắn trấn tỉnh lại,
sau đó hắn mới cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình, hình như hắn
vừa bóp nát tách café, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay, có máu đang từ
từ chảy ra.
Vì vậy, cô vừa nhìn thấy hắn bị thương, liền cầm lấy tay hắn?
Tức giận, phiền muộn, nhất thời bị ảo não thay thế, hắn không nghĩ
ngợi bước lên phía trước một bước, duỗi tay kéo cánh tay cô: “Không sao
chứ?”
Tần Chỉ Ái rũ mắt, lắc lắc đầu.
Động tác xa cách này của cô lại khiến cho Cố Dư Sinh cảm giác như
trong lòng lại bị đâm một dao, hắn mím môi, không nghĩ ngợi gì lại nói:
“Vừa rồi là lỗi của anh, anh sợ mảnh vỡ còn ở trên tay anh, sẽ làm em bị thương.”
Tần Chỉ Ái vốn nghĩ Cố Dư Sinh lại tức giận, nghe được câu nói này liền thở phào nhẹ nhõm, mở mắt lén nhìn Cố Dư Sinh
Tần Chỉ Ái vừa sợ cô dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, đã thấy cô nhìn
hắn vội vàng nói: “Vừa rồi đập trúng đâu rồi? Còn đau không? Có muốn anh gọi bác sĩ đến xem một chút không?”
“Không cần, không cần đâu…” Tần Chỉ Ái vội vàng lắc đầu, biết hắn
không tức giận, cũng lớn gan hơn một chút, liền cầm tay bị thương của
hắn: “Em không sao, anh có sao mới đúng đó, để em xử lý vết thương cho
anh.”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, tùy ý để Tần Chỉ Ái kéo hắn đến sofa.
Hắn nhìn chằm chằm cô cúi đầu chăm sóc vết thương cho hắn, liền quay ra ngoài cửa sổ.
Hắn biết tính tình của mình không tốt, đặc biệt là khi đối mặt với
cô, liền dễ dàng mất khống chế, nhưng cô không biết, hắn mất khống chế
là vì cô, nhưng cũng vì cô mà tính tình của hắn ngày một tốt hơn.