Cố Dư Sinh cố gắng nén giận, gật đầu với Chu Tịnh một cái, nói một
câu: “Tôi biết rồi.” cũng không nói gì thêm, rời khỏi nhà vệ sinh.
. . . . . . .
Cố Dư Sinh rời đi một lúc lâu, Chu Tịnh còn đứng trước bồn rửa tay, mở nước.
Cô đăm chiêu nhìn trong gương một lúc lâu, mới nháy mắt một cái, tắt
nước vẫn đang chảy, sau đó giật khăn giấy lau tay, vừa lau tay vừa nghĩ
Cố Dư Sinh đối với Lương Đậu Khấu lúc này so với trước kia quả là một
trời một vực nha.
Trước kia, dù Lương Đậu Khấu có đứng trước mặt Cố Dư Sinh hắn còn
chẳng thèm nhìn mặt cô lấy một cái, quan tâm đến cô thì đúng là chuyện
xa vời.
Nhưng bây giờ thì sao? Cố Dư Sinh không chỉ để ý tới cô mà còn quan
tâm cả tiến độ kịch bản thậm chí khi biết chuyện Lương Đậu Khấu bị Lâm
Ức nhắm vào, hắn lại có biểu hiện khó chịu ra mặt. . .
Loại biểu hiện này cho thấy Cố Dư Sinh quan tâm đến Lương Đậu Khấu rồi.
Không, chính xác mà nói, hắn là để ý người đóng vai Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái.
Chẳng lẽ Cố Dư Sinh lại thật sự động lòng với con bé đóng thế kia?
Lúc trước cũng bởi vì Cố Dư Sinh quá xem thường Lương Đậu Khấu nên
các cô mới dám tìm người đóng thế, nhưng bây giờ sự việc lại tiến triển
theo hướng mà cô và Lương Đậu Khấu cũng không ngờ tới rồi.
Nếu để lộ chuyện Cố Dư Sinh thật sự quan tâm Tần Chỉ Ái cho cô ta
biết thì chẳng phải cô ta sẽ một bước bay lên cây làm phượng hoàng rồi
sao? Cơ hội tốt như vậy, lẽ nào cô ấy lại từ bỏ, Lương Đậu Khấu chẳng
phải đã dâng chồng cho người khác sao?
Lúc trước cô cố gắng hết tài lực để giúp đỡ Lương Đậu Khấu là vì cô
ấy có quan hệ với Cố Dư Sinh, nếu Lương Đậu Khấu mất đi cái cây to Cố Dư Sinh này, ai có thể đảm bảo cô ấy có còn giúp được cô ta lăn lộn như cá gặp nước giống lúc này nữa chứ?
Hiện nay Lương Đậu Khấu lại có cơ hội tốt như vậy, thân là quản lý
của cô, lợi ích của hai người bị buộc chặt vào nhau, vì vậy từ bây giờ,
xem ra cô nên để ý đến Tần Chỉ Ái nhiều hơn, đừng để cô ta làm những
chuyện sai lầm, khi đổi Lương Đậu Khấu thật lại thì đúng là gặp chuyện
tốt thật rồi.
. . . . . . . .
Chắc là bởi vì gặp Chu Tịnh, tâm trạng vốn ung dung của Cố Dư Sinh giờ trở nên hơi thâm trầm.
Trở lại bàn ăn, hắn không có hứng thú nói chuyện, chỉ đốt một điếu thuốc, nhìn cửa sổ sáng rỡ bên ngoài, từ từ hút.
Lục Bán Thành và Ngô Hạo tán dóc đến liên thu bất tận, cuối cùng Ngô
Hạo lại nói về chuyện của ‘Thịnh đường di phong’, Hứa Ôn Noãn thích diễn viên nam chính của phim đó, hỏi Lục Bán Thành có thể tìm người đó
không?
Lục Bán Thành đồng ý yêu cầu của Ngô Hạo xong, Cố Dư Sinh liền nhìn
bọn họ, âm thanh có chút căng thẳng hỏi Lục Bán Thành: “Biết Lâm Ức
không?”
“Biết chứ, Tiểu Hoa Đán của nền điện ảnh…”
Lục Bán Thành giới thiệu tỉ mỉ với Cố Dư Sinh xong, hắn liền đem tàn
thuốc tàn nhẫn dập tắt trong đồ gạt tàn, âm thanh tức giận nói: “Đem
những phân cảnh của cô ta trong ‘Thịnh đường di phong’ đều cắt đến mức
tối thiểu cho tôi.”
“A? Sao tự nhiên lại cắt phân cảnh của cô ấy? Hơn nữa người sau lưng cô ta đầu tư rất lớn nha, còn nữa…”
“Tôi nói cậu cắt thì cắt đi.”
“Phân đoạn của Tiểu Khấu không phải đã được đảm bảo rồi sao? Không cần thiết…”
“Nói thêm một chữ nữa tôi sẽ đá cô ta ra khỏi đoàn làm phim đó!”
Lục Bán Thành ngậm miệng, cầm điện thoại di động lên ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Cố Dư Sinh không nói nữa, lại lấy một điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.