Lương Đậu Khấu lập tức kề sát tai Tần Chỉ Ái, nhỏ giọng nói một loại cho cô nghe.
Lúc rời khỏi tai Tần Chỉ Ái, Lương Đậu Khấu còn dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Dư Sinh rất thích dùng loại này.”
. . . . . .
Tần Chỉ Ái không biết cuối cùng mình đã rời khỏi phòng của Lương Đậu Khấu như thế nào.
Cô chỉ biết là trong não của mình lúc này trở nên trống rỗng, lúc lấy lại được ý thức, cô đã ở sảnh lớn ở khách sạn rồi.
Ngoài khách sạn không khí rất lạnh, lại một trận gió Bắc phong vù vù thổi qua, cô giống như không cảm thấy lạnh vậy, hồn bay phách lạc đi về phía cổng Sơn Trang.
Sơn Trang rất lớn, cô phải đi 20 phút mới có thể đi đến siêu thị mà Lương Đậu Khấu nói.
Đủ loại ba con sói thuộc đủ nhãn hiệu khác nhau lít nha lít nhít đặt tại giá thứ tư trên kệ, Tần Chỉ Ái ngây ngốc nhìn một lúc lâu mới tìm thấy nhãn hiệu mà Lương Đậu Khấu nói.
Cô tùy tiện cầm một hộp đi đến quầy thu ngân, trả tiền, chờ thối tiền xong, cô liền máy móc rời khỏi siêu thị, đi về phía khách sạn.
Lúc Tần Chỉ Ái vào thang máy, đúng lúc có vài người quen đi tắm nước nóng lên, dồn dập chào hỏi cô.
Tần Chỉ Ái chậm vài nhịp mới trả lời lại bọn họ, sau khi phục hồi lại tinh thần, mới nở những nụ cười cứng ngắt, sau đó nhìn chằm chằm con số màu đỏ, tinh thần lại đông cứng lại.
Cô không chọn tầng, chờ đến khi người trong thang máy về phòng hết chỉ còn lại một mình cô, lại có vài người vào, lúc này cô mới tỉnh táo lại mà bấm tầng 18.
Cô đứng trước cửa phòng Cố Dư Sinh, hít sâu vài hơi, mới giơ tay lên bấm chuông cửa.
Ánh mắt cô không dám chớp nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Qua khoảng một phút, cửa mới được mở ra, Tần Chỉ Ái ngừng thở, đem bao cao su đưa cho cô, trả lại tiền thối cho Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu tự nhiên hào phòng nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tần Chỉ Ái giống như phải dùng sức lực của toàn thân, mới có thể bình thản nói ra ba chữ này.
Sau đó cô liền buông mí mắt, cũng không dám nhìn Lương Đậu Khấu, liền lùi về một bước, xoay người, đi về phía thang máy.
Trở lại phòng của mình, toàn thân Tần Chỉ Ái như nhũn ra, ngay lập tức ngã xuống giường nằm co quắp lại.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, không biết qua bao lâu, điện thoại di động trong túi cô run lên.
Mặc kệ một lúc lâu, lúc này Tần Chỉ Ái mới lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, là số điện thoại của Tiểu Vương gọi tới.
Nãy giờ điện thoại của cô đã có 7 cuộc gọi nhỡ, cô đã thất thần lâu như vậy. . .
Tần Chỉ Ái vừa mới chuẩn bị gọi lại cho Tiểu Vương, điện thoại của cô lại reo lên, lần này màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Đại BOSS.
Cô không nhận điện thoại của Tiểu Vương nên hắn mới gọi điện thoại cho cô sao?
Tần Chỉ Ái mím môi trấn tĩnh lại một lát mới bắt máy, điện thoại còn chưa đưa đến bên tai, liền nghe thấy giọng nói thanh đạm của Cố Dư Sinh, không biết có phải là ảo giác hay không, trong giọng của hắn có chút lo lắng: “Cô đang ở đâu?”
Tần Chỉ Ái hít sâu một hơi, mới ung dung trả lời: “Tôi ở phòng mình rồi ạ.”
Sau khi trả lời xong, cô mới nghĩ đến ly do Cố Dư Sinh lại hỏi như vậy, liền giải thích thêm: “Vừa rồi tôi đi tắm.” nên không thể nhận điện thoại của Tiểu Vương.