Con ngươi Tần Chỉ Ái từ từ chuyển động đem đồng tử không có tiêu cự
nhìn mặt quản gia, qua một hồi cô mới có thể từ từ định thần, trong mắt
lại có chút run động, nhẹ giọng trả lời quản gia: “Hả?” một tiếng.
“Phu nhân, bữa trưa chuẩn bị xong rồi, bên ngoài rất nắng, cô mau vào nhà đi.” Nói xong những lời này, quản gia mới chú ý chiếc nhẫn và hộp
bẩn thỉu trên tay Tần Chỉ Ái, lại kinh ngạc hỏi: “Phu nhân, chuyện gì
vậy?”
Tần Chỉ Ái không trả lời câu hỏi của quản gia, nhìn chằm chằm lòng
bàn tay mấy giây, mới để nhẫn lại vào hộp, quay vào nhà trước.
. . . . . .
Ước chừng khoảng ba giờ chiều, Ngô Hạo sẽ đến, hai giờ Tưởng Tiêm Tiêm đã đến quán café.
Cô ngồi trên một chiếc ghế salon trong góc, không ngừng dùng camera
trước làm gương soi, kiểm tra trang điểm của mình thật tỉ mỉ.
Hai giờ bốn mươi lăm, Tưởng Tiêm Tiêm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh,
cầm bông phấn trang điểm lại, thoa son, chỉnh lại cho lớp trang điểm
thật hoàn mỹ cô mới hài lòng nhìn mình trong gương, mỉm cười, tao nhã
quay trở ra ngoài.
Cô vừa mới ngồi xuống, Ngô Hạo đã đẩy cửa quán café đi vào.
Hắn đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải tìm cô.
Tưởng Tiêm Tiêm thấy tầm mắt của hắn đã quét đến cô, liền rụt rè giơ tay nhẹ nhàng vẫy.
Ngô Hạo trả lời với nhân viên phục vụ đang hỏi mình đi mấy người hai câu, liền đi tới chỗ cô.
Nhiều năm không gặp, Ngô Hạo so với người trong ký ức của Tưởng Tiêm
Tiêm cao to hơn rất nhiều, khuôn mặt tỏa sáng như ánh mặt trời, cho
người ta cảm giác của sự ấm áp và chín chắn.
Ngô Hạo đi đến từng bước từng bước là mỗi lúc Tưởng Tiêm Tiêm cảm
nhận được trái tim của mình đập nhanh hơn, thậm chí có thể nổ tung bất
cứ lúc nào.
Ngô Hạo đến trước bàn của Tưởng Tiêm Tiêm rồi nhưng vẫn chưa gấp gáp
ngồi xuống, mà lại lịch sự nói câu xin lỗi trước: “Thật ngại quá, đã để
cô phải chờ lâu rồi.”, sau đó mới kéo ghế thong thả ngồi xuống.
Giọng nói của hắn cũng ngọt ngào hơn lúc trước rất nhiều… Đầu ngón
tay của Tưởng Tiêm Tiêm lại càng run rẩy hơn, cô nhìn Ngô Hạo chằm chằm
không chớp mắt, len lén hít sâu vài hơi, mới cố gắng giữ được bình tĩnh, nở nụ cười nhẹ: “Không sao, em cũng vừa mới tới thôi.”
Ngô Hạo cũng nở một nụ cười, không lên tiếng, lại giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới.
Hắn không nhìn thực đơn liền để nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho
Tưởng Tiêm Tiêm, lại nói với nhân viên: “Cho tôi một ly hồng trà, cảm
ơn.”
Tưởng Tiêm Tiêm cũng không nhận thực đơn, không hề nghĩ ngợi trả lời: “Tôi cũng vậy, hồng trà.”
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn mỉm cười trả lời: “Vui lòng chờ một chút.” Liền quay người rời đi.
Nhiều năm không gặp, bỗng nhiên gặp lại, Ngô Hạo và Tưởng Tiêm Tiêm
trong phút chốc cũng không biết nên nói gì, bầu không khí ban đầu có vẻ
hơi lúng túng, Ngô Hạo liền đơn giản lấy điện thoại di động ra, dáng vẻ
rất bận rộn, lại chỉ xem tin tức một chút.
Hai ly hồng trà rất nhanh được mang đến, Ngô Hạo lịch sự “Cảm ơn”
nhân viên phục vụ xong liền bưng ly lên thưởng thức, sau đó mới nhìn
Tưởng Tiêm Tiêm rồi hỏi thẳng vào vấn đề: “Những câu cô nhắn trong
WeChat cho tôi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
“À” Tưởng Tiêm Tiêm đáp một tiếng, lấy điện thoại di động từ trong
túi ra, tìm hai tấm hình, đẩy đến trước mặt Ngô Hạo: “Anh xem, đây là
hình ảnh chụp hai người họ tối qua, hầu như cùng một lúc có hai chị
Khấu.”