Bay thời gian dài như vậy Tần Chỉ Ái vẫn chưa được nghỉ ngơi, giờ lại bị đánh thức, cô khó chịu cầm điện thoại di động lên nhìn màn hình, trong nháy mắt cô trở nên căng thẳng nhưng cũng không do dự nhận điện thoại: “Gia Ngôn, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho chị? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”
Gia Ngôn tên đầy đủ là Tần Gia Ngôn, là em trai ruột của Tần Chỉ Ái, nhỏ hơn cô hai tuổi, là người thứ hai trên thế giới này biết cô thay thế thân phận làm Lương Đậu Khấu.
Bởi vì trong quá trình đóng giả Lương Đậu Khấu, để tránh bị người khác phát hiện, cô cũng không thể thường xuyên dùng số điện thoại kia của mình, lại sợ trong nhà xảy ra chuyện gì, vì vậy nên cô cho em trai số điện thoại của Lương Đậu Khấu, lúc cậu có việc gì gấp có thể gọi điện thoại cho cô.
“Chị, không cần phải lo lắng như vậy, trong nhà rất ổn, mẹ cũng rất khỏe…” Trong điện thoại truyền đến tiếng trà lời của Tần Gia Ngôn: “Em gọi là vì trường của em phải đi thi đấu, em đến Bắc Kinh rồi, mấy ngày trước coi tin tức thấy chị đã đi Pháp, không liên lạc với chị, hôm nay chị về rồi đúng không? Vậy nên thi đấu xong em liền gọi điện thoại cho chị.”
Nghe đến đó Tần Chỉ Ái mới từ từ bình tĩnh lại, cô khẽ cong môi mỉm cười: “Em đang ở đâu? Chị đi tìm em?”
“Em ở thành phố S…”
. . . . . . .
Cúp điện thoại xong, Tần Chỉ Ái lập tức rời giường.
Tần Gia Ngôn biết cô đóng thế Lương Đậu Khấu, hơn nữa còn đang chờ cô, nếu cô còn phải thay đổi thành chính mình, rất tốn thời gian, huống chi cô chỉ gặp cậu một chút, vì vậy Tần Chỉ Ái quay vể gương sửa sang lại một chút, lại cầm mắt kính và khẩu trang đi ra ngoài.
Tần Chỉ Ái mở cửa xe của Lương Đậu Khấu, còn chưa đến cổng thành phố S đã nhìn thấy Tần Gia Ngôn đeo túi xách đứng dựa vào vách tường đeo tai nghe, đang đọc một quyển sách.
Cậu rất chăm chú đọc sách, cô có dừng xe trước mặt cậu cậu cũng không hề hay biết.
Tần Chỉ Ái bấm còi một cái, Tần Gia Ngôn mới ngẩng đầu lên nhìn.
Con đường này gần trường học nên đâu đâu cũng thấy học sinh đi qua đi lại, Tần Chỉ Ái sợ bị người khác nhận ra, nên nhanh chóng hạ cửa xe xuống, hô một tiếng “Gia Ngôn” lại đóng cửa kính xe.
Tần Gia Ngôn lên xe rất nhanh, lúc kéo dây an toàn liền quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Chị.”
Tiếng nói của cậu còn chưa dứt, đã nhìn thấy Tần Chỉ Ái mang theo một bộ mặt khác, vẻ mặt của cậu sửng sốt một chút, ý cười trong mắt liền biến mất.
Tần Chỉ Ái đương nhiên biết được Tần Gia Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của mình như vậy sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lại giả vờ không biết nhẹ giọng nói: “Gia Ngôn, em muốn ăn cái gì? Chị dẫn em đi ăn.”
“Tùy chị.” Tần Gia Ngôn cúi đầu nói.
“Vậy chúng ta đi khách sạn Bắc Kinh nha? Ở đó thức ăn rất ngon, em cũng không thường đến đây…”
Tần Gia Ngôn lần này cũng không có nói gì.
Tần Chỉ Ái khởi động xe, chạy về phía khách sạn Bắc Kinh, lúc đi được một nửa, Tần Gia Ngôn bỗng nhiên gọi: “Chị.”
“Hả?” Tần Chỉ Ái chú ý lái xe, có chút hững hờ hỏi.