Chương 923: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (3)
Hứa Ôn Noãn ước tính một hồi, sau đó giơ một ngón tay với LụcBán Thành,nhỏ giọng nói: “1000.”
Lục Bán Thành không nói gì, móc bóp tiền ra, sau khi mở ra mới nhớ lúc nãy vì muốn diễn kịch chân thật một chút cho nên hắn đã đưa hết tiền chẵn cho người nước ngoài kia để hắn đóng vai bạn của mình, trong bóp của hắn bây giờ chỉ còn lại vài tờ tiền lẻ, cộng lại chắc cũng chỉ có 100 tệ. . .
Lục Bán Thành muốn hôn mê , sau đó lại đóng bóp tiền, vừa định nói cô tìm một cây ATM để rút tiền nhưng lại nhớ đến lúc nãy cô còn muốn về Lệ Giang nên sửa câu trần thuật lại thành câu nghi vấn: “Sau đó cô phải về Lệ Giang sao?”
“Ừ” Hứa Ôn Noãn gật gật đầu.
“Tìm xe riêng sao?”
Hứa Ôn Noãn lại gật cái nữa.
Lục Bán Thành cau mày, một lát sau mới nói: “Lát nữa tôi cũng phải về Lệ Giang, cô đi xe của tôi đi.”
Dừng một chút, hắn lại giải thích thêm: “Trong bóp tôi không còn tiền mặt, mà trên đường đến đây cũng chưa thấy ATM, chờ đến Lệ Giang, tôi sẽ lấy tiền đưa cho cô.”
Đi xe riêng, không cần phải tốn tiền, hon nữa trừ hắn ra cũng không có ai giúp cô nữa rồi… Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được.”
“Vậy đợi tôi một chút, tôi chào người bạn kia.”
Hứa Ôn Noãn biết hắn đang nói ai, liền nhẹ giọng ừ một tiếng.
Cô không theo Lục Bán Thành vào quán rượu mà đứng bên ngoài chờ hắn, nhìn qua cửa sổ, cô cũng có thể thấy Lục Bán Thành đang chào tạm biệt hắn.
Khoảng năm phút sau, Lục Bán Thành đi ra.
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Ôn Noãn: “Đi thôi.”
Hứa Ôn Noãn chờ hắn đi trước, sau đó mới đi theo sau hắn: “Đã làm phiền anh rồi.”
Lục Bán Thành đi trước cô, qua khoảng một phút sau, hắn mới trả lời cô: “Không có gì.”
Hứa Ôn Noãn không nói nữa, hai người yên lặng một lúc lâu, đi đến chổ đậu xe xong, lúc đi ngang qua nhà hàng, Lục Bán Thành lại nghĩ đến cô ngồi ở bên đường từ trưa đến giờ, chắc hắn lúc này đã đói rồi, sau đó liền dừng bước nói: “Tôi còn chưa ăn tối, ăn chút gì đó rồi mới xuất phát được không?”
Hắn muốn ăn rồi mới đưa cô đi, cô không có ý kiến, nhưng mà hắn sẽ không để cô đứng chờ ở ngoài chứ?
Lục Bán Thành như hiểu Hứa Ôn Noãn đang nghĩ gì, lại nói: “Cô cũng ăn chút gì đi.”
“À” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, đi sau LụcBán Thành, vào nhà hàng.
Ánh sáng trong nhà hàng so với ánh sáng trong quán rượu tốt hơn rất nhiều.
Đợi đến khi cô ngồi đối diện hắn, lúc Lục Bán Thành cúi đầu xem thực đơn, Hứa Ôn Noãn lúc này mới vô ý nhìn mặt Lục Bán Thành, lúc này cô mới phát hiện trên mặt hắn có vài vết thương, tuy đã mờ đi nhưng vẫn rất dễ thấy, đặc biệt là khóe môi, vảy rất dày, hình như là bị thương rất nặng,… hắn đánh nhau với người khác sao?
Lúc Hứa Ôn Noãn đang suy nghĩ lung tung, Lục Bán Thành mới nhìn về phía cô, cô vội lấy lại tinh thần, thực đơn đã được đưa đến trước mắt: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi, sao cũng được.” Hứa Ôn Noãn vừa trả lời vừa liếc nhìn vết máu ứ đọng trên mặt Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không miễn cưỡng cô, chọn hai món.
. . . . .
Cơm nước xong, Lục Bán Thành đi đến bãi đậu xe, móc chìa khóa xe, mở khóa xe xong theo thói quen lại mở cửa bên cạnh người lái cho Hứa Ôn Noãn nhưng cô lại nhanh tay mở cửa phía sau lưng hắn trước.