Chương 842: Yêu em từ đó (22)
Một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới ngồi dậy, cất bước đi đến trước bàn làm việc.
Trên máy tính còn có một tài liệu, nhìn vào cảm thấy thật sự rất chói mắt.
Trong hình là hình cô lúc nộp hồ sơ thực tập ở Cố thị.
Bên cạnh hình, dòng thứ nhất là họ tên của cô, Tần Chỉ Ái.
Bên dưới là chức vị: Vợ của Cố Dư Sinh.
Bên dưới màn hình còn có một tờ giấy, Tần Chỉ Ái rút ra, lọt vào mắt cô là chữ viết rồng bay phượng múa của Cố Dư Sinh: “Đối với anh mà nói, nghề nghiệp tốt đẹp nhất trong của đời em chính là làm vợ của Cố Dư Sinh.”
-
Tối qua Lục Bán Thành ngủ khá trễ, sáng nay thức dậy đã là chín giờ tối.
Buổi sáng hắn đã hẹn gặp mặt khách hàng nên Lục Bán Thành vội vã ăn mặc chỉnh tề đến công ty.
Bận bịu đến đúng mười hai giờ trưa, Lục Bán Thành cuối cùng cũng có thời gian lười biếng một chút, qua không bao lâu, liền nhận được điện thoại của thư ký nhắc chiều nay ba giờ hắn có hội nghị phải tham dự.
Sau khi cúp điện thoại nội tuyến, Lục Bán Thành bắt đầu tìm kiếm những tư liệu cần cho hội nghị, sau đó chợt nhớ đến tuần trước hắn phải về nhà sớm nên tài liệu đó để quên ở nhà rồi.
Nhìn lướt qua thời gian trong màn hình máy tính một chút, thời gian cách hội nghị còn tới hai tiếng đồng hồ, vừa đủ thời gian đi đi về về từ nhà đến công ty, sau đó hắn liền cầm áo khoác và chìa khóa xe đứng lên vội vàng đi xuống lầu.
Từ thang máy đi ra, đến trước cửa nhà, còn chưa nhập password vào nhà, cửa đã bị mở ra.
Là người dọn dẹp làm theo giờ đến đúng lúc người đó đang thu dọn tủ giày thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
“Lục tiên sinh, anh đã về?” nhân viên cười híp mắt chào hỏi.
“Ừm.” Lục Bán Thành cười một cái, thay giày, vội vã đi vào thư phòng.
Tìm kỹ tư liệu một lát Lục Bán Thành nhanh chóng mở cửa đi ra, mang giày, lúc Lục Bán Thành vừa chuẩn bị mở cửa rời khỏi nhà, trong nhà vệ sinh lại truyền đến tiếng gọi của nhân viên đó: “Lục tiên sinh?”
Lục Bán Thành không nói gì, dừng lại động tác nhìn về phía nhà vệ sinh.
Rất nhanh, nhân viên đã đưa đến một đồ vật cho hắn.
“Lục tiên sinh, đây là thứ tôi nhìn thấy lúc dọn nhà vệ sinh, nằm trong góc tường…”
Lục Bán Thành nhìn đồ vật trong tay người đó, sau đó lại ổn định sắc mặt.
Que thử thai… trong nhà hắn sao lại có thứ này?
“Lục tiên sinh, đây là que thử thai, kết quả trên đó là hai vạch đỏ, điều này cho biết Lục phu nhân đã mang thai rồi..” nhân viên làm theo giờ hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Lục Bán Thành, liền cười híp mắt, chúc mừng hắn một tiếng: “Lục tiên sinh, chúc mừng anh nha!”
Nhân viên đó còn chưa nói xong, Lục Bán Thành đột nhiên đưa tay ra, giật lấy que thử thai trên tay cô ấy.
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm que thử thai một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên lẩm bẩm hỏi nhân viên lại lần nữa: “Mang thai sao?”
“Đúng vậy…”
Nhân viên đó vừa nói xong hai chữ đó, Lục Bán Thành liền quay đầu cũng chẳng cầm tài liệu đặt trên tủ giày mà liền chạy ra khỏi nhà, bấm thang máy, chờ cửa thang máy, đến khi cửa vừa mở ra, hắn đã không chờ được nữa mà lao vào.
Trong thang máy, Lục Bán Thành gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại.
Điện thoại reo rất lâu nhưng cũng không có người bắt máy.
Lục Bán Thành đổi thành nhắn tin, vừa bấm vừa đi về phía xe: “Ôn Noãn, bây giờ em đang ở đâu?”