Chương 845: Yêu em từ đó (25)
Mười năm, lâu như vậy, Cố Dư Sinh cũng không biết chỗ mà hắn muốn đến có còn hay không, nhưng lại thử nắm tay Tần Chỉ Ái đi tới.
Không ngờ chỗ trước đây hắn thuê sách vẫn còn, có điều không còn là chỗ cho thuê sách mà đã trở thành nhà sách.
Trước cửa dựng một biển quảng cáo rất lớn, là quyển sách mới tung ra thị trường: “Yêu em từ đó” tác giả là một người mà Cố Dư Sinh biết vì cách đây không lâu hắn đã nhìn thấy sách của Tần Chỉ Ái đọc tên tác giả là Diệp Phi Dạ.
Tần Chỉ Ái không hiểu tại sao Cố Dư Sinh lại dẫn cô đến đây, Cố Dư Sinh không trả lời, nắm tay cô đi vào đi tới góc thứ nhất, lúc nhìn thấy chồng sách cũ, trang bìa đều đã mục nát, lại có vài quyển nội dung bên trong bị mất vài trang rồi.
“Dư Sinh, anh tìm sách cũ làm gì?” Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, nhìn thấy Cố Dư Sinh lật từng quyển từng quyển, không nhịn được hỏi.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, kiên trì tìm một lúc lâu, hắn mới cầm hai quyển sách, đứng dậy, đưa đến trước mặt Tần Chỉ Ái: “Chỉ có thể tìm thấy hai quyển này, quyển kia chắc mất rồi quá!”
“Tìm cho em làm gì?” Tần Chỉ Ái kinh ngạc hỏi, nhìn thấy Cố Dư Sinh không có ý muốn trả lời, liền nhận lấy hai quyển sách, sau đó cúi đầu nhìn tên sách: 《 Thúc thúc, yêu cháu đi 》, 《 Thấy giáo ác ma, người thật là xấu 》.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái lúc cô xem sách, nửa ngày cũng không phản ứng gì, sau đó lại giống như nhớ lại chuyện cũ, lại ừm một hồi, mới mở miệng nói: “Đen tối một chút, nữ sinh mới yêu.”
Nghe được những câu này, Tần Chỉ Ái mới hiểu được, cô trừng mắt ngẩng đầu nhìn hắn, mới nói: “Thì ra ngày đó không phải anh cười trong điện thoại mà là nghe thấy em nói câu đó mới bật cười!”
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, lấy hai quyển sách trong tay cô để lại chỗ cũ, sau đó liền kéo tay cô đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi nhà sách, Tần Chỉ Ái đột nhiên rút tay ra khỏi tay hắn, bước nhanh về phía trước chắn trước mặt của hắn, mới mở đôi mắt to tròn đen lay láy ra vui mừng hỏi hắn: “Dư Sinh, thì ra từ lúc đó anh đã để ý đến em sao?”
Bị người khác nói trúng tim đen, Cố Dư Sinh đang cười cũng nhíu mày cứng rắn nói: “Nói nhảm cái gì!”
Sau đó liền nắm lại tay cô, đi về phía xe, đi được hai bước lại giải thích: “Anh chỉ là vô tình nghe được thôi.”
Cố Dư Sinh lúc trẻ thường không có hứng thú với con gái, hắn sao có thể “vô tình nghe thấy” chứ, đi nghe cô và bạn học nói chuyện, giải thích một hồi lại biến thành giấu đầu lòi đuôi, khẳng định là từ lúc đó hắn đã để ý đến cô rồi!”
Tần Chỉ Ái cảm thấy trong lòng như có một dòng mật ong được rót vào, cực kỳ ngọt ngào, lại đi theo Cố Dư Sinh giật giật vạt áo của hắn: “Đúng rồi, là vô tình, vô tình nghe thấy thôi!”
, , , , , , ,
Trở lại xe, thời gian còn sớm, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đã đi xem phim, xem xong, hắn lại đưa cô đến Trần ký ăn tối.
Từ Trần ký đi ra, đã là chín giờ tối.
Cố Dư Sinh lại dắt tay Tần Chỉ Ái đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ, ngược hướng với bãi đậu xe.
Cố Dư Sinh vẫn mua trà sữa cho cô như lúc trước.
Lúc đi ngang qua chỗ Cố Dư Sinh đã từng giúp Tần Dương bắn kẻ xấu, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên lại nhìn thấy quán café kia, không nhịn được liền hỏi: “Dư Sinh, lúc trước sao anh lại muốn nhập ngũ?”