Cowboy thích lặn, nhưng lần này hoàn toàn là địa ngục. Anh và H. đang trên đường đi xuống, bằng cách sử dụng một sợi dây đánh giá khoảng cách của họ, dừng lại trên đường đi để cho cơ thể thích nghi với áp lực ngày càng tăng của nước.
Thời gian để nghỉ và chờ đợi dài vô tận.
Dù vậy nó cần thiết. Nếu họ di chuyển quá nhanh từ mặt nước đến độ sâu hơn 100 mét, sau đó trở lại, họ có thể-và sẽ-bị ép.
Cowboy đã từng thấy một người không tin rằng con người có thể bị tê liệt dưới sức ép thật sự. Một thực tập sinh ngu ngốc đã từng bị tổn thương não từ những bong bóng nito tràn vào cơ thể. Anh ta vẫn không thể đi được cho đến tận bây giờ.
Dù thực tế SEAL được biết đến là những người luôn phá vỡ quy tắc, nhưng đây là quy tắc họ sẽ không bao giờ phá vỡ, ngay cả khi họ đang cực kỳ vội như anh bây giờ.
Trái với những gì anh đã nói với Melody, lần lặn này có thể là bất cứ thứ gì ngoài việc 'dễ như ăn bánh. Ở độ sâu này, anh và Harvard phải thở từ dụng cụ chuyên dụng để ngăn khí ni-tơ tràn phổi-hay còn biết đến như việc nhiễm độc khí nitơ. Như thể chưa đủ nguy hiểm, sẽ có thời hạn nhất định rằng họ có thể sống sót được bao lâu ở độ sâu đó. Và lượng khí nén họ cần trên đường quay lại là một điều cực kỳ phức tạp.
Với các thiết bị lặn, anh và Harvard không thể nói chuyện. Và ở độ sâu này, bên dưới bề mặt, nước rất, rất lạnh và cực kỳ tối. Anh thậm chí còn không thể trông thấy rõ Harvard ở ngay bên cạnh mình. Anh chỉ có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh ta.
Trong số những người đàn ông trong Alpha Squad, Cowboy rất mừng đó là Trung sĩ, người chỉ lái xe một đoạn ngắn, đến thăm gia đình anh ấy chỉ ở ngay ngoại ô Boston. Không giống như những người khác, Harvard biết nhưng không phải người đưa chuyện.
Khi họ đang mặc bộ đồ lặn chuyên dụng, Harvard đã chỉ nhận xét một lời ngắn gọn về việc mang thai của Melody. Anh nói "Khi cậu nói với tớ rằng cậu có một tình huống cần giải quyết, cậu đã không đùa. Cậu không làm gì nửa vời cả, phải không, Trung úy?"
"Không" Cowboy trả lời.
"Tớ giả sử là cậu sẽ làm điều đúng đắn?"
"Ừ" Cowboy trả lời máy móc. Từ trước tới giờ, mục tiêu duy nhất-quan trọng nhất của anh là kết hôn với Melody và trở thành một người cha thật sự cho con họ. Nhưng đó là trước khi anh thấy mình thất bại hoàn toàn với Andy. Nhưng anh đang cố gắng lừa ai đây chứ? Anh chẳng biết gì về việc làm cha mẹ. Sự thật là anh lặn xuống mỏ trong hy vọng có thể phục hồi cơ thể đã chết đuối của Andy là một minh chứng về điều đó.
Cowboy bơi trong bóng tối, không chắc mình muốn gì. Anh hy vọng họ sẽ không tìm thấy thi thể của Andy nhưng cùng lúc, nếu thằng bé bị chết đuối trong mỏ, anh hy vọng họ sẽ tìm thấy cậu bé ngay lập tức. Nó sẽ kết thúc được sự chờ đợi và mong mỏi. Và nó sẽ tốt hơn so với việc không bao giờ tìm thấy cậu bé không bao giờ biết chắc chắn.
Anh chiếu đèn pin thẳng xuống, biết rằng ánh sáng có thể không thể chiếu được xa trong độ sâu tối tăm nơi đặt máy dò để tìm thấy một thứ gì có kích thước đúng bằng một cơ thể người trong bóng tối mịt mù này. Họ phải tiết kiệm pin trong tình huống thật sự cần thiết.
Anh nhắm mắt. Anh biết anh có thể làm bất cứ thứ gì nếu anh phải làm. Nhưng tìm kiếm các chùm ánh sáng phản chiếu lên cơ thể Andy Marshall, là điều khó khăn nhất mà anh phải làm.
Nó sẽ rất khó khăn để thừa nhận có lẽ Melody đã đúng ngay từ đầu, khó khăn như việc cất bước quay đi khỏi nụ cười ngọt ngào của cô.
Cowboy sẽ làm điều đúng đắn cho cô. Điều duy nhất mà anh biết sẽ tốt hơn, anh sẽ làm điều đó bằng cách để cho cô được yên.
"Đó chỉ là một bó rác" Melody nghe Tom Beatrice thông báo khi cô nhích gần hơn vào đám đông "Có một viên đá nhô hẳn ra. Chúng tôi đã tìm kiếm ở trên diện rộng nhất có thể, thời gian bị giới hạn ở độ sâu đó." Miệng ông mím chặt thành một đường thẳng "Tuy nhiên, đó chỉ là một phần của khu mỏ"
Cô đã gần như ngất đi vì nhẹ nhõm khi trông thấy đầu Jones và Harvard nhô lên khỏi mặt nước.
Jones có lẽ đã biết cô sẽ theo dõi, lo lắng, vì anh đã quay sang tìm cô, tìm kiếm cô trong đám đông đứng trên bờ.
Khi anh giải quyết chỗ nước đóng băng, anh trông thấy cô, chạm tay vào đỉnh đầu ra dấu theo cách của thợ lặn thông báo rằng họ ổn. Anh ổn, tạ ơn Chúa. Và điểm sáng họ thấy trên máy dò sóng âm cho thấy đó không phải thi thể Andy. Đó chỉ là một túi rác.
"Mất khoảng bao lâu để anh sẵn sàng cho lần lặn tiếp theo?" Tom Beatrice hỏi.
"Sớm nhất là đêm nay" Jones nói với cảnh sát trưởng.
"Nhưng sẽ thông minh hơn và an toàn hơn nếu chờ đến sáng." Harvard nói thêm. Anh bắt gặp đôi mắt đồng đội mình "Cậu cũng biết rõ như tớ, Jones-4-hoặc 5 tiếng trò hoãn cũng không thành vấn đề nếu thằng bé ở dưới đó."
Jones liếc nhìn đám đông ảm đạm, dừng lại ở Romanella, ở Estelle Warner và Brittany. Ánh mắt anh nán lại trên Melody trước khi anh quay về phía cảnh sát trưởng "Tôi xin lỗi, Tom" anh nói" Cảnh sát Becker nói đúng. Chúng ta tốt hơn nên chờ và tiếp tục tìm kiếm vào buổi sáng"
"Không sao, con trai" Tom nói với anh "Đã đủ mạo hiệm khi lặn ở đó vào ban ngày rồi". Ông nhìn quanh những người đàn ông đang mang thuyền lên "Chúng ta sẽ gặp lại ở đây vào lúc 8 giờ sáng. Mang những chiếc thuyenf ra khỏi nước thôi!"
Brittany chạm vào tay Melody, kéo cô sáng bên "Chị phải đi đây."
Em sẽ chờ Jones." Mel nói với chị gái cô.
"Chị biết" Brittany nói. Mắt cô đỏ hoe, nhưng cố nở nụ cười sũng nước. "Thật tuyệt khi biết sẽ có điều tốt đẹp trong chuyện này"
Melody lắc đầu "Britt, đừng lầm tưởng ở đây. Chỉ vì em quan tâm đến Jones không có nghĩa là em định sẽ kết hôn với anh ấy. Bởi vì em sẽ không. Chuyện này không phải như vậy. Chúng em là bạn."
Cô không chắc mình đang nói về điều gì. Bạn bè, có lẽ vậy. Hoặc sự thoải mái. Thoải mái và tình bạn nghe có vẻ cực kỳ hấp dẫn. Phải, khi nói đến Cowboy Jones, sự thu hút mãnh liệt của anh đối với cô luôn là một phần của lực hấp dẫn.
Brittany đang nhìn cô với một bên mày nhướn lên hoài nghi. "Bạn bè?"
Melody đỏ mặt, nhớ lại cách anhd dã hôn cô, ngay trước mặt mọi người, nhớ lại cách cô đã bám vào anh-đáp trả tất cả niềm đam mê của anh mãnh liệt như thế. Nhưng mặc tất cả những gì cô đang nghĩ, mặc cho tất cả những gì cô cảm nhận, khoảnh khắc đó quá rồi. Sự tỉnh táo của cô quay lại.
Cô đã hy vọng. "Em muốn Jones là bạn em. Dĩ nhiên, dưa trên quá khứ của bọn em, sẽ có chút bối rối khi chúng em loại bỏ những thứ..."
Brittany trông không bị thuyết phục "Gì cũng được. Chị đi làm đây-cố gắng đừng nghĩ nhiều về Andy. Chị phải làm ca chiều. Em và 'bạn của em' sẽ ở nhà một mình."
Melody thở dài. "Britt, em sẽ không..."
Nhưng, chị gái của cô đã đi rồi.
Đám đông cũng đang tản dần đi, để lại Jones và Harvard cùng các thiết bị lặn cồng kềnh của họ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Melody gặp anh, Jones thật sự trông lạnh. Nước đóng băng, và anh thì lặn dưới đó trong quãng thời gian dài vô tận. Anh đang run mặc cho ai đó đã quấn một chiếc chăn quanh người.
Những ngón tay anh mò mẫn trên dây kéo và cô bước về phía anh "Anh có muốn em làm nó không?"
Anh mỉm cười nhẹ: "Thật trớ trêu đáng kinh ngạc. Chỉ sau khi anh kiệt sức thì không thể tin được rằng em lại muốn cởi quần áo cho anh"
"Em...em chỉ..." Cô đỏ mặt. Sự thật là cô muốn cởi đồ cho anh từ khoảnh khắc cô trông thấy anh lần nữa. Nhưng Chúa giúp cô nếu anh biết được điều đó.
Nụ cười của anh nhạt dần cùng mảnh cuối cùng của sự tứ giận, và anh trông mệt mỏi và hoàn toàn không hạnh phúc "Anh không chắc chính xác chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta, em yêu, nhưng anh sẽ nói với em-anh chắc như quỷ rằng không xứng đáng với bất kỳ giải thưởng an ủi nào trong ngày hôm nay."
"Tớ chưa từng nghe thấy điều đó" Harvard ngân nga, lột bộ đồ ra khỏi thân hình cơ bắp của mình và gần như nhảy vào chiếc quần jean, kéo cả nó cùng đồ lót anh để bên dưới "Tớ không nghe thấy gì cả. Nước trong tai đây này, không thể nghe thấy cái chết tiệt gì cả." Trong sự vội vã của mình, anh không bận tâm đến áo sơ mi, anh chỉ đơn giản giật lấy chiếc áo khoác đang đặt trên áo sơ mi "Thực tế là, tớ đi đây, thật ra tớ sẽ ra khỏi đây trong 10 phút. Tớ để lại tất cả thiết bị trừ bộ đồ lặn, Trung úy. Cậu nên hong khô đi và tớ sẽ mang thêm bình khí vào ngày mai."
"Cảm ơn H."
"Melody, cô gái, cô không cần lời cảnh cáo của tôi phải cẩn thận khi ở quanh anh chàng này. Rõ ràng, hai người đã có những khái niệm về swh cẩn thân, đóng gói nó trong một chiếc hộp, buộc một dài ruy băng lớn màu đỏ xung quanh" Harvard quan sát Jones và lùi lại. "Như tớ đã nói, dù vậy, tớ đi đây. Sẽ quay lại vào buổi sáng"
Và anh rời đi, để lại Jones và Melody lại một mình.
"Jones, em không định..." giọng cô yếu dần. Cô hít sâu một hơi "Khi em nói rằng chúng ta sẽ cùng về nhà, em không chắc là em thật sự nghĩ sẽ khiến nó giống như nếu-'
"Được rồi" Anh nói "Không sao đâu. Anh đã hiểu sai. Anh xin lỗi. Nụ hôn đó là sai lầm."
Không. Nó không phải. Và anh đã không hiểu sai. Lúc ấy, Melody đã nghĩ đúng như những gì cô nói. Cô chỉ là quá hèn nhát để thừa nhận nó ngay lúc này. Rõ ràng cô đã bị cuốn theo những cao điểm của cả xúc. Giờ đây, suy nghĩ lại rõ ràng một lần nữa, suy nghĩ về việc anh về nhà cùng cô và đưa anh lên phòng làm cô sợ chết khiếp.
Cô không thể để mình yêu anh. Cô hoàn toàn không thể.
"Một bước tiến, hai bước lùi" Jones nói nhẹ nhagf, gần như đang nói với chính mình, gần như thể anh có khả năng đọc được tâm trí cô "Đây là trò chơi của em, em yêu. Em lập nên những quy tắc và anh theo"
Anh gỡ bộ đồ lặn và gạt nó khỏi cơ thể. Cũng như Harvard, anh cũng mặc bộ đồ chống nước lạnh bên dưới. Anh cũng kéo cả nó ra, thay vì cố gắng che phủ bản thân với chiếc chăn, vô cảm với những ánh mắt xung quanh.
Melody nhanh chóng quay đi và nhặt quần jean của anh đang để trên tảng đá anh đã để lại. Nhưng khi cô bắt đầu giữ nó cho anh, vẫn cẩn thận kiểm soát ánh mắt mình, cô nhận ra nó nhỏ hơn ít nhất sáu cỡ.
Cô biết chuyện gì xảy ra trước cả khi Jones lên tiếng. Cô đang cầm chiếc quần của Andy.
"Ai đó sẽ nghĩ đây chỉ là nhầm lẫn" anh nói.
Quần của Andy, áo của Andy. Bộ đồ Andy đã mặc trước khi nhảy vào mỏ đá. Bộ đồ cậu bé đã cởi ra ngay trước khi chết đuối.
Jones tìm thấy quần jean của mình và mặc nó và khi Melody từ từ ngồi xuống tản đá.
Khu rừng xung quanh mỏ đá cũng đã được tìm kiếm xung quanh. Nếu như Andy bằng cách nào đó ra được khỏ mỏ đá và không kiệt sức-well, thật khó để tưởng tượng cậu bé chỉ chạy quanh rừng với chỉ chiếc quần lót.
Andy đã chết đuối. Cậu bé đã xuống nước và không trở lại nữa. Khi cô ngồi giữa đống quần áo của cậu bé, thực tế dộng thẳng vào cô nặng nề. Andy Marshall đã chết.
Melody đã cố gắng mạnh mẽ trong suốt cả ngày, nhưng giờ đây hiện thực đang giáng mạnh vào cô và cô không thể cầm được nước mắt.
Dù cố gắng, cô cũng không thể ngăng chúng ngừng rơi. Nước mắt thi nhau lăn dài trên má cô.
Jones ngồi xuống bên cạnh cô, gần cô nhưng hoàn toàn không chạm vào cô. Anh mặc áo hông và đi vào đôi bốt.
Anh vẫn quấn chiếc chăn quanh vai cho ấm, và khong nói lời nào, anh cũng quấn nó quanh vai cô.
Họ ngồi như vậy một lúc, ngắm mặt trời giữa ngày phản chiếu bề mặt ngập nước của mỏ đó.
"Anh cứ tưởng anh sẽ không bao giờ ấm lại được nữa" anh thừa nhận.
Melody lau không mấy hiệu quả những giọt nước mắt. Cô không thể ngăn lại, chúng chỉ tiếp tục rơi "Chúng ta nên về nhà, cho anh thứ gì đó ấm áp để uống."
Dường như anh không nghe thấy cô nói. "Melody, anh xin lỗi". Anh quay sang cô, và cô cũng thấy những giọt nước trong mắt anh. "Nếu như anh không đến thị trấn, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra"
Cô nắm lấy tay anh bên dưới tấm chăn. Ngói tay anh lạnh như băng "Anh không thể biết được"
"Anh nghĩ là anh có thể giúp cậu bé" Jones nói với cô. Mắt anh sáng lên khi anh nắm chặt tay anh "Anh nghĩ tất cả những gì cậu bé thật sự cần là ai đó đủ quan tâm để giúp cậu bé đi đúng hướng. Ai đó thiết lập vài quy tắc, và cùng lúc đó, tạo ra vài đòi hỏi vượt quá giới hạn cậu bé từng được yêu cầu trong quá khứ". Anh nhìn xuống nước và siết chặt hàm. "Anh nhớ khi gia nhập Hải quân-tham gia vào SEAL-đã hoàn thiện anh, và anh nghĩ rằng anh có thể cho cậu bé nếm thử vài thứ mà anh nghĩ..."
Giọng anh nhỏ dần, và Melody kết thúc giúp anh "Dễ như ăn bánh?"
Jones nhìn cô và cười, nửa hoài nghi, nửa như tuyệt vọng. Anh lau mắt với bàn tay còn lại "Ôi trời ơi, có phải anh đã sai về chuyện đó" Anh lắc đầu "Anh không thể tin được cậu bé nói dối anh về việc đột nhập vào ngôi nhà trên đường Looking Glass"
"Cậu bé không nói dối" Melody nói với anh."Ít nhất Britt không nghĩ thế. Chị ấy nghĩ chị ấy có thể chứng minh cậu bé đã sử dụng máy tính của chị ấy trong đêm đó. Chị ấy tuyên bố rằng cậu bé đã ở nhà chúng ta, lướt net vào cái đêm phá hoại đó"
"Nếu cậu bé không làm điều đó, vậy thì tại sao dấu vân tay của cậu bé lại ở khắp nơi được?"
Melody lắc đầu. "Em không biết. Nhưng em biết cậu bé bị mắc kẹt với câu chuyện của chính mình. Cậu bé đã nhấn mạnh là mình không làm chuyện đó. Những gì em muốn biết là tại sao cậu bé lại gọi cho Alex Parks. Và tại sao Alex lại khẳng định sẽ gặp Andy ở đây sau nửa đêm?"
"Anh đã tin thằng bé. Tại sao lại không chứ?" Cơ hàm Jones siết chặt "Cậu bé nói rằng nó không làm điều đó. Anh hỏi, và thằng bé trả lời anh. Anh nên hiểu thằng bé. Anh nên tin thằng bé vô điều kiện."
Bây giờ, đến lượt Melody quay nhìn về phía mặt nước. "Thật khó để tin tưởng ai đó vô điều kiện." cô nói với anh. "Ngay cả niềm tin mạnh mẽ nhất cũng có giới hạn của nó. Em nên biết." Cô buộc mình nhìn vào anh, nhìn vào mặt anh. "Em sẽ-và em đã-tin anh bằng cả mạng sống. Nhưng em thấy rằng mình không thể tin anh bằng cả trái tim. Em sợ anh sẽ làm tổn thương em và em không thể vượt qua được điều đó."
Đôi mắt xanh lá của anh sáng lên trong ánh nắng chiều. "Em thật nghĩ rằng anh sẽ làm tổn thương em sao?"
Melody gật đầu "Không cố ý, nhưng đúng vậy"
"Đó là lý do em không muốn gặp lại anh lần nữa. Đó là lý do tại sao em không cho chúng ta bất cứ cơ hội nào."
"Phải" cô thừa nhận.
"Anh có lẽ đã" anh cũng thừa nhận "ý anh là, làm tổn thương em. Như em đã nói, không cố ý, nhưng..."
Cô không muốn nói về chuyện này. Gật đầu lần nữa, ngồi thẳng lại, hy vọng anh cũng làm theo. "Trong cùng một cách, anh đã nghĩ Andy gây rối. Vì vậy, khi có vẻ như thằng bé nói dối, anh đã chạy theo suy nghĩ của mình"
"Chúa ơi, anh thật sự đã làm thế" Những giọt nước bắt đầu trở lại trong mắt Jones. "Anh nghĩ anh biết những gì mình đang làm, nhưng sự thật là, anh đã thật sự chuẩn bị để đối phó với đứa trẻ này. Anh đã sai lầm."
"Đó không phải sự thật."
Tuy nhiên, anh không lắng nghe cô. "Khi bọn anh chạm độ sâu 175 feet, bọn anh đã không hoàn toàn chạm đúng mục tiêu và phải tìm kiếm thứ mà máy dò ghi được" Anh đang nói về việc anh đã làm ở mỏ đá cùng Harvard. "Bọn anh đã mất quá nhiều thời gian để xuống dưới đó với tất cả những lần dừng lại và chờ đợi, nhưng khi bọn anh ở đó, anh đã sợ muốn chết. Anh chỉ muốn nhắm mắt và để bản thân chìm xuống đáy. Anh không muốn nhìn, anh không muốn biết. Và rồi đèn của anh bắt được thứ gì đó, và nó đưa tín hiệu về cho anh, và trong tích tắc, Mel, anh đã thấy thằng bé. Mắt anh đã bị ảo giác, và anh trông thấy khuôn mặt Andy ở đưới đó."
Melody không biết phải nói gì, vậy nên cô im lặng. Cô cứ nắm tay anh như vậy.
"Ngày mai, anh sẽ phải quay lại đó" anh nói tiếp "Và ngày mai, anh có lẽ sẽ tìm thấy thằng bé."
Anh đang bị giữ chặt. Dù là từ cái lạnh buốt của không khí hay từ những suy nghĩ y ám của chính mình, Melody cũng không dám chắc. Dù vậy, cô biết rằng đã đến lúc đưa anh về nhà.
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng kéo anh theo, ra khỏi chiếc chăn. "Đi nào, Jones." Cô dừng lại "Anh vẫn giữ chìa khóa xe em chứ?"
"Yeah". Anh nhặt bộ đồ lặn của mình lên. "Nó ở trong túi anh."
Melody gấp lại chiếc quần jean của Andy, đặt lại chúng lên đá. "Em tự hỏi chúng ta có nên cố gắng liên lạc với cha Andy. Andy đã tìm kiếm vài thứ trên internet-cậu bé nói với em là cậu bé nghĩ đã có thông tin của cha cậu bé ở căn cứ quân đội ở New Hampshine và-"
Cô nhận ra những gì cô nói chính xác cùng thời điểm với Jones.
"Em vừa nói gì?" anh nỏi, quay cô lại.
"Cậu bé đã tìm kiếm cha mình trên internet"
"Và cậu bé nghĩ cha mình ở New Hampshire"
Chết sững, Melody nhìn chằm chằm và sự mãnh liệt đột ngột trong mắt Jones. "Anh có nghĩ là...?" cô thở ra.
Jones nắm lấy quần jean của Andy, lục nhanh các túi. "Em yêu, em có thấy đồng hồ của thằng bé không? Nó có ở đây cùng quần áo thằng bé không?"
"Không" Melody vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Dù Andy không sẽ không đi bất cứ đâu mà thiếu chiếc đồng hồ, cậu bé chắc chắn sẽ không đeo nó xuống nước. Vậy tại sao nó không ở đây? "Có thể Alex Parks đã lấy nó. Em không thể tin thằng nhóc có thể đi xa đến vậy."
"Yeah, em nói đúng. Có thể Alex đã lấy nó. Nhưng..." Jones luồn tay vào mái tóc rối của mình. "Tuần trước trong thư viện, anh đã cho Andy xem một bản copy của Tom Sawyer. Cậu bé nói rằng cậu bé thích nó, vậy nên, cậu bé hẳn là đã đọc nó."
"Ôi Chúa ơi" Melody quay lại nhìn mỏ đá. "Cậu bé có lẽ đã dàn dựng tất cả chuyện này để khiến nó trông như một vụ chết đuối"
Jones nắm lấy tay cô "Đi nào"
"Chúng ta đang đi đâu?"
"Em về nhà. Anh đến New Hapshire"
***
Lưng Melody lại đang giết cô.
Cowboy lắc đầu không tin, ngạc nhiên rằng anh đã để cô thuyết phục để được đi cùng anh. Mất một tiếng rưỡi để lái xe đến New Hampshir-một chiều.
Cô đang cẩn thận để không đề cập đến sự khó chịu của mình. Tất nhiên là không. Đây là người phụ nữ đang đi bộ tám giờ qua sa mạc, với bàn chân phồng rộp, mà không phàn nàn dù chỉ một lần. Không, cô sẽ không nói một lời, nhưng sự ngọ nguậy liên tục của cô trong ghế ngồi đang tố cáo cô.
"Chúng ta gần đến rồi" cô nói, nhìn lên từ bản đồ trong ánh nắng chói chang.
Thị trấn khá nhỏ, rõ ràng được xây dựng để làm hàng xóm với các căn cứ quân sự Mỹ. Một loạt các quán bar và quán giải trí nằm dọc theo con đường chính, cùng một siêu thị tẻ nhạt, nhà nghỉ rẻ tiền, và một cửa hiệu xăm, cửa hàng bán rượu, và một trạm xe buýt với một ánh đèn neon sáng.
Cowoy quay xe 180 độ, ngay giữa thị trấn.
"Anh đang làm gì vậy? Căn cứ ở hướng khác cơ mà."
"Chỉ là linh cảm thôi"
"Nhưng-"
"Toàn bộ chuyện này-lái xe trên đường mà không thể liên lạc được với ông Private Marshall trên điện thoại-là một chuyện lạ, phải không?" Anh sử dụng một cuốn sổ liên lạc của anh với Lầu Năm Góc xác định vị trí của cha Andy. Pvt. David Marshall, đang ở căn cứ quân sự Plainfield, New Hampshire.
Plainfield không hẳn là căn cứ quân sự. Trên thực tế, nó ngược lại. Những người đàn ông ở Plainfield sẽ chịu án phạt ngắn tương đương với án tù. Và theo một người bạn của Cowboy ở Lầu Năm Góc, David Marshall có khá nhiều tội. Ông ta có một danh sách dài cả dặm, đầy những tội không nhẹ như quấy rối tình dục và sự dụng bạo lực quá mức trong việc đối phó với thường dân.
Khi Cowboy gọi đến Plainfield, họ nói rằng Private Marshall không thể nói chuyện. Anh thậm chí còn nhận được câu trả lời không mấy thân thiện từ đầu dây bên kia để xác minh nếu người đàn ông đó vẫn còn tại căn cứ. Tuy vậy, từ giọng nói trong cuộc gọi, anh ngờ rằng Marshall già hiện đang trong nhà giam-hoặc bị biệt giam.
Nếu như Private Marshall đang ở Plainfield, nếu như Andy trông thấy ông ta, sẽ rất khó để hình dung được ông ta sẽ phản ứng ra sao khi đối mặt với cậu con trai ông ta đã bỏ rơi 12 năm trước. Sẽ không có nhiều những nụ hôn hay những cái ôm ấm áp, nó còn hơn cả chắc chắn.
Cowboy đưa xe vào bãi đâu đầy ổ gà bên cạnh trạm xe buýt.
"Anh có nghĩ rằng cha của Andy sẽ chẳng muốn làm bất cứ điều gì với cậu bé" Melody suy đoán chính xác. "Nhưng anh có thật sự nghĩ rằng Andy sẽ có đủ tiền để mua vé xe buýt rời khỏi đây không? Cậu bé có lẽ đã tiêu hết tất cả trên đường từ Appleton đến đây."
"Anh nghĩ thằng bé thậm chí còn không đủ tiền để mua bữa tối cho mình, nhưng trạm xe buýt ấm áp và khô ráo. Thằng bé có thể ở lại suốt đêm nếu cần. Thằng bé có thể ngủ trên một trong những băng ghế nếu như giả vờ rằng đang chờ xe buýt."
Cô cố gắng nhìn rõ anh trong bóng tối mờ ảo khi anh đạp phanh và tắt động cơ.
"Nghe như thể anh đang nói từ kinh nghiệm bản thân vậy."
Cowboy nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cảm nhận như thể đã cả triệu năm kể từ khi họ cùng chia sẻ một nụ cười. Chuyến hành trình từ Massachusetts diễn ra trong im lặng. Thực tế, toàn bộ ngày hôm nay cực xa với nụ cười mà anh biết. "Anh nghĩ có lẽ em hiểu anh hơn một chút rồi đấy."
"Chính xác anh đã bỏ trốn bao nhiêu lần khi còn là một cậu bé?"
"Anh không biết-anh không đếm. Điều ngu ngốc là, không ai thật sự nhớ đến anh. Vậy nên anh cuối cùng cũng ngừng bỏ trốn. Anh nhận ra rằng anh có thể đánh dấu sự hiện diện của mình với cha mẹ bằng cách ở lại quanh họ."
Melody di chuyển trong ghế ngồi. "Nhưng anhd dã bỏ trốn lần nữa khi anh 16 tuổi, phải không? Anh nói với em là anh đã đi xem một cuộc đua bò và không trở về nhà."
"Đó không phải là bỏ trốn. Đó là việc trưởng thành và rời khỏi nhà." Anh cười se sắt. "Yeah, có lẽ không hẳn là trưởng thành. Anh vẫn không chắc là anh đã từng làm vậy."
"Em nghĩ anh đã làm rất tốt." Đôi mắt cô dịu dàng trong ánh sáng đang mờ đi nhanh chóng, và Cowboy bất ngờ biết chắc chắn rằng tất cả những gì anh phải làm là kéo cô về phía trước và cô sẽ để anh hôn cô. Mặc cho những gì cô đã nói về sự hiểu lầm và sai lầm, với rất ít nỗ lực từ phía anh, cô vẫn sẽ thuộc về anh.
Anh không thể hình dung được nó. Chắc chắn Andy đã chết, nhưng ngay cả khi thằng bé còn sống. Cowboy đã chứng minh rằng mình là người vô trách nhiệm và không có khả năng đối phó với một đứa trẻ. Nó thật vô nghĩa. Anh đưa tay ra và anh sẽ có cô?
Những gì anh làm đã khiến cô muốn đặt ra khoảng cách giữa họ. Anh chỉ là không cố ý.
Có lẽ nó chỉ dựa trên sự thoải mái, sự chia sẻ nỗi đa-hay hy vọng. Hay quỷ thật, có thể nó chỉ là trí tưởng tượng của anh. Anh muốn sớm tìm ra cách hôn cô lần nữa, bằng cách hạ miệng anh xuống cô và...
Thật buồn cười. Giờ đây, anh sẽ đánh đổi bất cứ thứ chết tiệt gì để có cơ hội cuốn người phụ nữ này vào vòng tay và đánh mất mình trong nụ hôn ngọt ngào của cô. Nhưng lúc này, dù cho anh có muốn vòng tay cô quanh anh đi nữa, anh cũng sẽ phải từ bỏ niềm vui đó. Họ đến đây với hy vọng tìm thấy Andy. Anh nên đi tìm cậu bé, chứ không phải là hôn Melody.
Nhưng Chúa ơi, anh muốn hôn cô. Anh muốn đắm mình trong đại dương xanh thẳm trong mắt cô, tự hỏi sẽ dễ chịu ra sao khi cô sẵn sàng cho anh, sẽ thỏa mãn đến đâu khi cô sẵn sàng lại chấp nhận...
"Chúng ta đang trì hoãn." cô nói với anh, phá vỡ ma thuật "Chúng ta nên vào trong."
Cowboy gật đầu, nhận ra mình đang nắm chặt vô lăng khiến những ngón tay trở nên trắng bệch. Anh gỡ tay mình ra. "Anh biết". Anh đang trì hoãn. Sự thật là, anh rất sợ đi vào trạm xe buýt và thấy rằng linh cảm của mình sai. Anh sợ toàn bộ chuyesn đi này chỉ là kết quả của sự ảo tưởng và Andy đang thật sự đang nằm dưới mỏ đá.
Melody tháo dây an toàn của mình, "Em sẽ đi. Anh ở lại đây."
Cowboy khịt mũi. "Anh không nghĩ vậy."
Anh giúp cô ra khỏi xe, và khi anh đóng cửa lại, cô luồn tay mình vào tay anh. Anh đã ở trong vài nhiệm vụ khó khăn từ khi anh trở thành lính SEAL, nhưng đây là lần đầu tiên anh có một bàn tay để nắm lấy khi anh hồi hộp.
Và cũng thật kỳ lạ, anh vui mừng chào đón nó, mừng vì có cô ở đây.
"Làm ơn, Chúa ơi. Hãy để cậu bé có ở đó" Cô thì thầm khi họ bắt đầu tiến về phía cửa.
"Nếu thằng bé ở đây" Cowboy nói với cô "đó sẽ là đặc ân đối với anh. Đừng để anh giết thằng bé."
Cô siết chặt tay anh. "Sẽ không đâu"
Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa và họ cùng nhau bước vào trong.
Đó là một trạm xe buýt kiểu cũ. Mùi khói thuốc lá và nước tiểu không thể hoàn toàn che đậy được bằng mùi hương ngọt ngào của nước xịt phòng. Các bức tường ảm đạm với tông màu bé và gạch lát sàn công nghiệp nhạt nhẽo đã nứt và sứt mẻ ở vài nơi, để lộ ra lớp bê tông hình tam giác cáu bẩn bên dưới.
Nhà vệ sinh nam treo biển không sử dụng được-sử dụng phòng bên cạnh quầy vé. Quầy đồ ăn nhanh đã đóng cửa vĩnh viễn, thay vào đó là máy bán hàng tự động. Những chiếc ghế nhựa cứng màu cam và vàng đã có từ lâu mờ đi bởi hàng ngàn ngón tay cáu bẩn.
Và Andy Marshall, một cái bóng chán nản, đang ngồi trên một trong số đó, vai trùng xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối, vùi trán vào lòng bàn tay.
Sự nhẹ nhõm gầm lên bên tai Cowboy. Nó khiến cho trạm xe buýt, và cả thế giới dường như thay đổi, nghiêng lại về trục cũ.
Sự nhẹ nhõm theo sau bởi một luông băng giá của sự tức giận. Tại sao Andy lại có thể làm điều này. Khốn nạn!
Anh đã lo lắng muốn bệnh!
"Jones" Anh quay lại và nhìn xuống đôi mắt Melody đang ngập đầy nước. Nhưng cô chớp mắt, đẩy chúng lại khi cô mỉm cười với anh. "Em nghĩ thằng bé đã bị trừng phạt đủ rồi." Cô nói như thể cô có thể đọc được suy nghĩ của anh. Như thể tất cả những điều anh cảm nhận đều đang hiển hiện trên mặt.
Cowboy gật đầu. Rõ ràng hy vọng thằng bé sẽ được kéo ra khỏi anh mà không bị bất tỉnh.
"Anh sẽ gọi cho Tom Beatrice" anh nói với Melody, biết rằng anh phải cố gắng lấy lại trạng thái cân bằng trước khi đối mặt với thằng bé. "Anh cũng muốn gọi cho Harvard. Nói với cậu ấy là chúng ta đã tìm ra Andy còn sống."
Cô nắm lấy tay anh đến phút cuối. "Gọi cả cho Brittany nữa, được chứ? Làm ơn?"
"Anh sẽ gọi." Anh đi đến chiếc điện thoại công cộng trả tiền, ấn mạnh vào những con số và quan sát Melody tiếp cận Andy.
Cô ngồi xuống bên cạnh cậu bé, và thậm chí thằng bé còn không nhìn lên cô. Cowboy đứng quá xa để có thể nghe thấy những gì cô nói, nhưng Andy không có vẻ ngạc nhiên bởi sự hiện diện của cô.
Anh quan sát họ nói chuyện khi anh thực hiện các cuộc gọi của mình. Tom đã thầm cảm ơn. Harvard đã ra ngoài, và Cowboy để lại tin nhắn cho cha anh. Britaany khóc và nguyền rủa cậu bé cho sự ngu ngốc của cậu trong cùng một hơi thở khi cô cảm ơn Chúa vì đã giữ cậu bé an toàn.
Khi Cowboy gác máy, Andy thận trọng nhìn về phía anh. Khuôn mặt nhợt nhạt của thằng bé gợi anh nhớ đến hình ảnh kinh khủng khác mà anh đã nghĩ rằng mình trông thấy ở 175 feet sâu dưới bề mặt của mỏ đá.
Khuôn mặt Andy trông khá hơn nhiều so với đôi mắt cậu bé.
Và chỉ có thế, sự giận dữ của Cowboy nhạt dần. Thằng bé còn sống. Yeah, anh đã tạo nên một loạt các sai lầm, nhưng Cowboy đang nói với ai đây chứ? Anh đã tạo nên hàng loạt sai lầm trong đời mình.
Bắt đầu từ bảy tháng rưỡi trước trong phòng tắm chiếc 747 cùng Melody. VỚi chỉ một ý nghĩ, anh đang cá cực với số phận và thua-và hủy hoại cuộc đời cô.
Cô nhìn lên anh khi anh tới gần, và anh có thể thấy sự lo lắng hiển hiện trong mắt cô.
Anh cố gắng mỉm cười trấn an cô, nhưng nó không hơn gì một cái nhăn mặt. Chúa trên cao, anh mệt quá, nhưng anh thậm chí không thể chậm lại. Anh còn 90 phút lái xe về Appleton trước khi nghĩ đến chuyện leo lên giường.
Leo lên giường Melody.
Nếu cô để anh làm vây. Quỷ thật, nếu anh để bản thân mình làm vậy, biết điều chắc chắn rằng-anh không thể làm cha của bất cứ ai.
Anh cười thầm và khinh bỉ chính mình. Yeah, phải rồi. Giống như anh đã khiến Melody khốn khổ. Cho dù nó thoải mái, tình yêu đích thực hay đơn thuẩn là ham muốn đã cuốn cô vào vòng tay anh, anh cũng sẽ không thể đẩy cô đi. Không trong kiếp này.
"Cháu xin lỗi" Andy nói trước khi Cowboy có thể ngồi xuống.
"Yeah" Cowboy nói với cậu bé "Chú biết. Chú rất vui vì cháu không sao, cậu bé."
"Cháu đã nghĩ là cha cháu có thể được như chú." Andy đá đá vào chân kim loại của chiếc ghế. "Ông ấy không phải."
"Chú ước là cháu nói trước với chú kế hoạch của cháu." Cowboy mừng là anh đã gọi điện thoại trước. Giọng anh nghe không chút nào khắc nghiệt hay run lên vì giận dữ. "Chú sẽ đi với cháu."
"Không, chú sẽ không đi." Cậu bé nói không chút đau khổ hay oán giận. Nó chỉ đều đều, âm thanh của sự vô cảm vô vọng "Chú không tin lúc cháu nói cháu không phá hoại căn nhà đó."
"Yeah" Cowboy nói. Anh hắng giọng. "Xem này, Andy, chú nợ cháu một lời xin lỗi về chuyện đó. Giờ chú đã biết cháu không làm điều đó. Dĩ nhiên rồi, dù đã muộn. Tuy vậy, chú vẫn hy vọng cháu tha lỗi cho chú."
Một ngọn lửa nhỏ sáng lên trong mắt Andy "Chú biết là cháu không...?"
"Brittany tin cháu" Melody nói với cậu bé "Và chị ấy đã tìm ra cách chứng minh cháu nói thật. Thông tin tài khoản từ máy tính của chị ấy sẽ cho thấy một người nào đó-là cháu-đã sử dụng mạng tối hôm đó. Và mặc dù nó không đủ là một chứng cứ ngoại phạm hợp pháp trước tòa, nó sẽ thuyết phục được Tom Beatrice rằng ông ấy đã bắt nhầm người."
"Brittany tin cháu huh?" Andy nhìn sửng sốt "Trời đất, đã có lúc cô ấy sắp tổ chức một buổi hành quyết cơ đấy." Cậu bé nhìn lên Cowboy và vươn đôi vai gầy "Dù vậy có lẽ cháu cũng có lỗi. Cháu đã vào ngôi nhà đó hai tuần trước đây. Một trong những cánh cửa sổ trên lầu bị mở. Cháu biết căn nhà đó bỏ hoang, vậy nên cháu leo lên và trèo vào trong. Tuy nhiên, cháu không làm hư hại thứ gì, và cũng không ăn cắp thứ gì. Cháu chỉ xem thôi."
"Và chạm vào mọi thứ" Cowboy thêm vào.
Andy trợn tròn mắt "Yeah. Cháu đã để lại dấu vân tay khắp nơi. Ngu ngốc làm sao. Ai đó chắc hẳn đã trông thấy cháu vào đó và nói với Alex Parks. Thằng đó đã phun sơn và đập vỡ cửa kính và gương và mọi thứ. Nó nói với cháu gặp nhau ở khu mỏ đá. Nó nói với cháu là cháu sẽ phải rời khỏi thị trấn. Nó nói với cháu là đã đặt phòng cho cháu ở trại cải tạo." Cậu bé mỉm cười dứt khoát. "Cháu dọa nó sợ gần chết khi nhảy xuống mỏ đá."
"Cháu khiến tất cả mọi người sợ muốn chết."
"Nó thật ngu ngốc, làm một việc nguy hiểm như thế" Melody quở trách cậu bé nóng tính. "Cháu thật sự có thể bị chết đuối."
Andy ngọ nguậy trong ghế ngồi của mình. "Yeah, giống như tất cả mọi người đã quên mất cháu. Như thể bất cứ ai trên đời này chết tiệt có quan tâm ấy. Cha cháu không-chắc chắn luôn. Cô biết đấy, ông ấy không biết tên cháu. Ông ấy gọi cháu là Anthony. Anthony. Và ông ấy đứng dậy và nói chuyện với cháu trong 5 phút tệ hại đó. Đó là tất cả những gì ông ấy có thể tha cho cháu trong suốt 12 năm qua"
"Quên cha cháu đi." Melody nói dữ dội. "Ông ấy là một lão ngốc. Cháu không cần ông ấy bởi vì cháu có bọn cô đây rồi. Cháu có cô và Brittany và Jones-"
"Yeah, trong bao lâu?" Có những giọt nước lấp lánh trong mắt Andy. Cậu bé không thể giữ lại những cảm xúc đó nữa. Giọng cậu bé run lên. "Bởi vì sau khi sự lộn xộn này qua đi, trợ giúp xã hội, dịch vụ chăm sóc sẽ kéo cháu khỏi nhà Romanellas nhanh đến mức cháu thậm chí sẽ không có thời gian để chào tạm biệt."
"Chúng ta sẽ không để họ làm thế." Melody nói "Cô sẽ nói với Vince Romanella và-"
"Cô sẽ nói gì với ông ấy?" Andy chế nhạo. "Nhận nuôi cháu? Đó là thứ duy nhất có thể giữ cháu lại. Và cháu chắc chắn nó sẽ kết thúc mọi điều tốt đẹp." Cậu bé lắc đầu, chửi thề. "Cháu cược là Vince đã đóng gói đồ đạc của cháu rồi."
"Ai đó ở dịch vụ xã hội sẽ phải cho cháu một cơ hội thứ hai." Cowboy nói. "Alex Parks là kẻ cần phải được ném vào quân đội vì chuyện này, không phải cháu."
Andy quệt nhanh những giọt nước mắt "Chú quan tâm cái gì? Chú sẽ rời thị trấn trong vài tuần nữa!"
Cowboy không biết phải nói gì. Đứa trẻ này nói đugns. Anh sẽ không ở lại. Anh là lính SEAL. Công việc của anh giữ anh đi khắp thế giới. Ngay cả trong hoàn cảnh tốt nhất, anh cũng thường xuyên bị điều đi. Anh ngước lên, và Melody cố gắng để không đáp lại ánh mắt anh.
"Cháu không biết tại sao chú lại nóng lòng kết hôn với cô ấy" Andy nói tiến, chỉ ngón tay về phía Melody. "Khi mà chú chỉ có thể trông thấy cô ấy và em bé vài lần mỗi năm. Cha cháu có thể là một gã ngốc, nhưng ít nhất ông ấy không giả vờ mình đã làm bất cứ điều gì ngoài việc cho cháu một cái tên khi kết hôn với mẹ cháu."
Melody đứng dậy. "Cô nghĩ chúng ta tốt nhất nên đi thôi." cô nói "Muộn rồi."
"Cô biết đấy, Ted Shepherd rất thích cô." Andy nói với Melody.
"Andy. Cô đã thay đổi chủ đề rồi." Giọng Melody có vẻ căng thẳng. "Chúng ta cần phải đi, và chúng ta cần phải dừng chuyện này lại ngay bây giờ."
Andy quay sang Cowboy. "Cái ông mà cô ấy đang làm việc cho đã săn đón cô ấy. Chú không biết đúng không? Ông ấy cũng có tiền nữa. Ông ấy có thể lo cho cô ấy và cả em bé, không vấn đề gì cả. Brittany nói ông ấy sẽ trở thành thống đốc một ngày nào đó. Nhưng chỉ cần chú ở đây, cô ấy sẽ không có cơ hội nào để bắt đầu với ông ấy đươc. Và nếu chú kết hôn với cô ấy-"
"Về nhà, Andrew." Melody nói với giọng điệu cô sử dụng khi cô đã đến giới hạn của mình.