Alpha Squad đã trở lại Virginia. Ai đó trong căn cứ rõ ràng không chấp nhận sự bất đồng giữa SEALs và FinCOM, vì khu lều quân sự mà họ được bố trí không chút vững chãi. Và nó nằm ở nơi đồng không mông quạnh.
Khi Cowboy bước vào trong, cánh cửa kêu cọt kẹt trên bản lề rỉ sét và một con nhệt chết tiệt suýt hạ xuống đầu anh. Anh có thể trông thấy ánh sáng ban ngày thông qua một lỗ thủng trên mái tôn kim loại.
Bất cứ ai trên sở đã không chỉ đơn giản là không chấp thuận sự bất đồng với FinCOM-ông ta không nghi ngờ gì là không chấp nhận SEALs nói chung. Nhưng đó cũng không phải bất ngờ gì lớn. Đây không phải lần đầu tiên họ có những suy nghĩ cá nhân hẹp hòi đến vậy.
Wes đang nói chuyện điện thoại. "Máy tính và mưa không trộn với nhau được đâu, thưa ngài." anh đang nói. Giọng nói của anh ngụ ý rằng 'thưa ngài' chỉ là từ thay thế cho một từ khác, còn lâu mới là kiểu tâng bốc. "Chúng tôi có gần nửa tá máy tính chúng tôi cần và đang chạy, công với một loạt các lỗ thủng trên mái nhà sẽ không những khiến chúng bị mạnh, mà, khi trời bắt đầu mưa-mà theo như dự báo là sẽ xảy ra trong vài giờ tới, sẽ khiến chúng bị ẩm ướt. Như một vấn đề thực tế, đang có một vũng nước đọng giữa sàn đây này, thưa ngài."
Được xây dựng từ thế chiến thứ hai, nơi này trông như thể được sử dụng từ hồi chiến tranh Việt Nam vậy.
"Chúng tôi đã chờ đợi yêu cầu được chấp thuận cả tuần rồi, thưa ngài. Trong khi đó,máy tính của chúng tôi vẫn đang đóng hộp, và chúng tôi ngồi đây với ngón tay giữa chỉ lên-"
Joe Cat và Blue ở sâu phía bên kia căn phòng ảm đạm, đang chăm chú thảo luận.
"Well, yippee-yi-oh-kai-ay! Xem ai quay lại kìa." Cowboy nhìn lên thấy Lucky O'Donlon đang cười toe toét nhìn xuống anh qua lỗ thủng lớn nhất trên trần.
Harvard cũng đang trên đó. "Nhấc mông lên đây đi, lính mới. Có phải cậu không phải kiểu chuyên gia sửa mái nhà hay sao?"
"Không-"
"Well, giờ thì đúng rồi đấy. Cậu lúc nào cũng khẳng định rằng với chút thời gian và một cái thư viện, cậu có thể tìm hiểu để làm bất cứ cái gì. Đây là cơ hội để cậu chứng minh đấy. Và nếu đó không phải lý do thuyết phục, cái này thì sao? Là người cuối cùng trở về từ kỳ nghỉ, cậu sẽ giành lấy vinh dự này cho bản thân."
"Jones, mừng cậu trở lại."
Cowboy quay lại để thấy Joe Cat đang bước về phía anh. Anh bắt tay đội trưởng của mình. "Cảm ơn, thưa ngài"
Wes treo điện thoải với một cái sập mạnh, "Không đi, Skipper. Rõ ràng là không có chỗ nào cho chúng ta ở trụ sở."
Bobby tham gia cùng họ "Nơi này khá lớn. Nó là một-"
"Này, tớ chỉ tua lại những điều họ đã nói với tớ" Wes nhún vai. "Chúng ta có thể yêu cầu sữa chữa, nhưng nó phải được phê duyệt và các cậu biết nó có nghĩa là gì. Chúng ta vẫn sẽ ngồi ngắm bàn làm việc trong ba tuần nữa kể từ bây giờ."
"Tớ đã bảo quên vụ phê duyệt đi và tự sửa chỗ này rồi." Lucky gọi với xuống từ chỗ của mình trên mái.
"Tớ cũng nghĩ thế, Cat" Harvard phụ họa. "Chúng ta có thể hoàn thành tốt công việc hơn trong thời gian ngắn."
Cowboy nheo mắt nhìn lên mái. "Chúng ta có thể vá nó, hoặc chúng ta sẽ phải thay thế toàn bộ cái thứ chết tiệt đó?".
Thật tốt. Anh nhận ra với sự phân tâm trong việc nghĩ cách giải quyết vấn đề. Nó sẽ mang tâm trí anh ra khỏi người phụ nữ anh đã bỏ lại ở Appleton, Massachusetts.
Melody đã không hạ mình cầu xin anh đừng đi. Cô chỉ dành vài phút dọn dẹp nhà một cách điên cuồng khi giúp Brittany với dự đoán rằng sẽ có một chuyện thăm từ dịch vụ xã hội. Đơn đề nghị nhận nuôi Andy Marshall của Britt đang được xem xét. Melody đã quá tập trng vào nhu cầu của Britt để làm mọi thứ hoàn hảo nhất có thẻ, cô chỉ chợt nhận ra là anh đã đi.
Cô hôn tạm biệt anh bảo anh cẩn thận. Và rồi cô quay lại làm việc.
Cowboy đã qua một tấm biển quảng cáo tranh cử của Ted Shepherd cho chức đại biểu của bang trên đường ra khỏi thị trấn. Khuôn mặt nhẽo nhoẹt của người đàn ông, có một kích thước khổng lồ, khiến anh cảm thấy ghen tuông đến phát ốm. Anh phải nhìn đi chỗ khác, không thể nhìn vào đôi mắt nâu nhạt nhẽo của người đàn ông đó, không thể đối phó được với suy nghĩ rằng đó là người đàn ông Melody có thể sẽ dành cả đời cùng. Đây sẽ là người đàn ông sẽ nhận nuôi con Cowboy như con của mình.
Nếu anh có một chiếc súng phóng lựu trong hành lý của mình, anh có sẽ đã thổi bay cái biển quảng cáo chết tiệt kia.
"Jones,tớ hiểu là nên chúc mừng cậu." Joe Cat vỗ vai Cowboy, đưa anh trở lại hiện tại. "Khi nào diễn ra ngày trọng đại?"
Ngày trọng...?
"Yeah, cậu sẽ mời bọn tớ đến đám cưới chứ?" Lucky hỏi. "Chết tiệt, tớ cảm thấy như đang hát một câu trong 'Mặt trời mọc, mặt trời lặn'. Tớ không thể tin là Cowboy bé nhỏ của chúng ta đã thật sự đến tuổi kết hôn."
"Cậu có muốn chúng tớ mặc lễ phục trắng, hoặc chúng tớ nên mặc đồ rằn ri?" Wes hỏi. "Lễ phục trắng quá truyền thống, đồ rằn ri sẽ giấu súng ống dễ hơn nhiều."
Bên cạnh anh, Bobby đang lải nhải điệp khúc của bài "Love Child"
Cowboy lắc đầu. "Các cậu sai rồi-"
"Yeah, cậu biết đấy, có lẽ đó là cách duy nhất tớ sẽ đi." Lucky nói "Mắc kẹt trong góc theo cách nào đó."
"Yo, Diana Ross." Harvard gọi với từ trên mái. "S-squared".
Bobby ngoan ngoãn ngồi xuống và im lặng.
"Mấy cậu nên học tập" Harvard tiếp tục. "Lính mới làm đúng đấy. Có lẽ nếu mấy cậu phải trả tiền để được chú ý, các cậu có thể học được điều gì đó từ ví dụ điển hình của cậu ấy."
Cowboy nhìn lên Harvard qua lỗ hổng trên mái. "Nhưng tớ không cưới cô ấy, H." Anh nhình quanh những người khác. "Tớ sẽ làm cha trong vài tuần với, nhưng tớ không kết hôn."
Blue McCoy, người ít nói, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh nhìn quanh phần còn lại của Alpha Squad. "Điều này cho thấy rằng chúng ta nên học cách kiểm soát bản thân mình." Anh quay lại phía Cowboy. "Tớ rất tiếc, Jones." anh nói lặng lẽ.
Nhưng Wes không thể giữ miêng. "Tiếc á?" anh rống lên. "Sao cậu lại thấy tiếc? Sự may mắn của Jones còn vượt ra khỏi quỹ đạo. Thực tế là, theo cách tớ thấy, O'Donlon sẽ mất biệt danh. Từ bây giờ, tớ sẽ gọi là Jones Lucky"
Cowboy lắc đầu, không thể nói gì, không thể thậm chí nở một nụ cười. Bởi lẽ ra, anh nên đồng ý với họ và ăn mừng cho tự do của mình, nhưng thay vào đó anh cảm thấy như một phần của anh sẽ không bao giờ có thể ăn mừng được nữa. "Tớ sẽ đi kiểm tra mái nhà." anh nói với Joe Cat.
Đội trưởng có cách nhìn của một người đàn ông sẽ khiến bạn cảm thấy như thể anh ấy có thẻ hoàn toàn nhìn xuyên qua một con bò tót với tất cả sự ngụy trang để trông thấy rõ trái tim và linh hồn bên dưới. Anh đang nhìn Cowboy đúng theo cách đó ngay lúc này.
"Tớ cũng rất tiếc, kid." anh nói trước khi gật đầu và sải bước đi.
Cowboy bước ra khỏi cửa, kìm cách dễ nhất trèo lên mái nhà kim loại hình vòm. Có một ống thoát nước ở góc phía tây nam của mái trông khá vững chắc. Trên thực tế, khi anh đến gần, Lucky đang dùng chỗ đó để trèo xuống.
"Biệt danh là của cậu, Jones." anh nói, lau tàn dư của đám rỉ sét trên tay vào quần. "Thế nào nếu tối nay làm tí bia lạnh? Cậu có thể chia sẻ bí quyết thành công của mình" Nở nụ cười hiểu biết. "Tớ nhớ tên cô gái đó, Melody. Cô ấy có gì đó rất khác. Và cô ấy nằm trên cậu như một chú cún nóng bỏng theo nghĩa đen, phải không?"
Thứ gì đó bên trong Cowboy bị kích hoạt. Anh vật Lucky xuống nền đất bụi. "Câm mồm!"
Lucky ngay lập tức đứng dậy, cúi người sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. "Cái quái gì-"
Cowboy tấn công lần nữa, và lần này Lucky đã sẵn sàng cho cuộc tấn công của mình. Họ ngã xuống cùng nhau, đấm đá, trong bụi bẩn.
Khuỷu tay Cowboy huých vào một tảng đá, và anh chào đón sự đau đớn bắn xuyên qua người. Nó đau điếng và ngọt ngào, nó sẽ che đi nỗi đau trong tim anh.
Nhưng Lucky không muốn đánh nhau. Anh thúc đầu gối vào bụng Cowboy. Trong khi Cowboy đấu tranh để thở, Lucky đã vùng được ra. "Cậu bị điên à! Cái quái gì xảy ra với cậu vậy?"
Cowboy kéo người đứng dậy, thở khó khăn, di chuyển với vẻ đe dọa đối với người đồng đội SEAL. "Tôi đã cảnh cáo cậu nếu cậu còn mấp máy môi về cô ấy lần nữa, tôi sẽ giết cậu."
Wes đang thò đầu ra ngoài cửa để xem có chuyện gì náo động. "Trung úy!" anh gầm lên sau một cái nhìn nhanh chóng.
Harvard từ trên mái nhà đã trượt xuống qua đường ống nước trong nháy mắt. "Lùi lại." anh hét lên với Cowboy, bước trực tiếp vào giữa hai người đàn ông. "Chỉ cần cậu lùi lại. Cậu có nghe tớ không, Jones? Cậu còn đánh cậu ấy lần nữa, và cái mông cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy."
Cowboy đứng đó, cúi người, hai tay đặt trên đầu gối, vẫn đang cố thở lại.
Harvard quay lại nhìn chằm chằm Wesley và Bobby, cả hai đều đang đứng nhìn từ cửa. "Không cần các cậu quan tâm đâu!"
Họ biến mất vào trong.
"Chuyện này là thế quái nào?" Harvard hỏi, nhìn từ Cowboy sang Lucky.
"Đánh tớ, H." Lucky lau bụi bẩn trên vai. "Gã tâm thần này nhảy bổ vào tớ."
Harvard ghim cái nhìn của anh vào Cowboy. "Lính mới, cậu có gì để nói không?"
Cowboy ngẩng đầu lên. "Chỉ là nếu O'Donlon còn thở thêm lời nào về Melody, tớ sẽ đưa cậu ta vào nằm viện."
"Chết tiệt, tớ cảm thấy mình như một giáo viên mẫu giáo ấy." Harvard lẩm bẩm, quay lại với Lucky. "O'Donlon, cậu có đủ ngu để sỉ nhục người phụ nữ của cậu ấy không?"
"Người phụ nữ của cậu ta...?" Lucky thật sự bối rối và không lấy gì làm thích thú. "Jones, cậu đã nói với bọn tớ là cậu không kết hôn với...người-không-tên-bởi vì tôi không muốn đi nằm viện."
Harvard chửi thề. "Rõ ràng là ở đây chúng ta có một buổi truyền hình trực tiếp 'Siêu Ngốc Gặp Nhau', phần 2"
"Tớ không biết" Lucky nói với Cowboy. "Nếu cậu phát điên vì cô gái này, tại cái quái gì mà cậu không cưới cô ấy?"
Cowboy đứng thẳng lên. "Bởi vì cô ấy không muốn tố" anh nói khẽ, tất cả sự giận dữ và thất vọng đã bay hơi, chỉ để lại sự tổn thương phía sau. Chúa ơi, nó đau quá. Anh nhìn Harvard. "H. Tớ đã cố, nhưng...cô ấy không muốn tớ." Hoàn toàn kinh hãi, nước đang dâng đầy mắt anh.
Và có lẽ lần đầu tiên trong toàn bộ cuộc đời mình, Lucky đang im lặng. ANh không cố gắng đùa cợt. Harvard nhìn vào người lính SEAL tóc vàng. "Jones và tớ sẽ đi dạo. Cậu ổn không, O'Donlon?"
Lucky gật đầu. "Yeah, nó uh... Yeah, Trung úy."
Harvard không nói lời nào cho đến khi họ đã đi qua nửa sân bãi tập. Đến lúc đó, Tạ ơn Chúa, Cowboy đã lấy lại bình tĩnh.
"Jones, tớ phải bắt đầu bằng việc nói xin lỗi cậu." Harvard nói với anh. Toàn bộ đống lộn xộn này là lỗi của tớ. Tớ đã nói với mọi người là cậu sẽ kết hôn với cô gái đó. Tớ nghĩ là tớ đã giả định rằng cậu đã làm những gì phải làm, để thuyết phục cô gái đó rằng kết hôn với cậu là điều đúng đắn. Thứ mà đã dẫn tớ đến đúng luận điểm của mình. Tớ đã rất ngạc nhiên khi thấy câu, lính mới. Tớ chưa bao giờ biết là cậu bỏ cuộc."
Cowboy dừng bước. "Tóm lại, tớ thật sự làm được gì cho cô ấy? Ba mươi ngày phép mỗi năm?" Anh chửi thề. "Tớ lớn lên với một người cha không bao giờ có mặt. VỚi chỉ ba mươi ngày mỗi năm, không gì có thể giả vờ rằng tớ có thể là kiểu người làm cha thật sự cho một đứa trẻ hoặc một người chông thật sự cho Melody. Vậy nên, chúng tớ đang thành thật. Tớ sẽ là người đến thăm vài lần mỗi năm. Và Mel sẽ kết hôn với ai đó khác. Ai đó sẽ ở đó với cô ấy toàn bộ thời gian."
Harvard lắc đầu. "Cậu đã để bản thân mình tin đây là tình huống kiểu gì cũng thua cuộc, phải không? Mở mắt và nhìn quanh cậu xem, bé con. Đội trưởng của cậu cũng ở trên chính xác một chiếc thuyền. SỰ thật là Veronica và con trai cậu ấy nhớ cậu ấy khi cậu ấy đi, nhưng với chút nỗ lực, họ đã kiểm soát được tinh."
"Yeah, nhưng Veronica sẵn sàng để di chuyển. Tớ không thể yêu cầu Melody rời khỏi Appleton. Đó là nhà cô ấy. Cô ấy yêu nơi đó."
"Lính mới, cậu không thể biết nếu không hỏi."
Cowboy lắc đầu. "Cô ấy không muốn tớ" anh nói lại lần nữa. "Cô ấy muốn một người bình thường, không phải một lính SEAL."
"Yeah, chuyện đó thì tớ không giúp được cậu." Harvard nói. "Bởi vì ngay cả khi cậu có rời khỏi đơn vị vào ngày mai, cậu cũng sẽ không bao giờ có thể bị nhầm là một người bình thường."
Rời khỏi đơn vị vào ngày mai...
Anh có thể làm điều đó. Anh có thể rời đi. Anh có thể chuyển đến Massachusetts, đăng ký hộ khẩu thường trú trong lều bên ngoài nhà Melody...
Nhưng anh không muốn đi. Ngoại trừ đó chính xác là những gì anh phải làm. Harvard nói đúng. Trong phần lớn những cuộc chiến quan trọng trong cuộc đời anh-trận chiến để thắng Melody-là trận chuyến anh đã đầu hàng quá dễ dàng.
Anh nên nói với cô rằng anh yêu cô trước khi anh đi. Anh nên ở đó ngay lúc này, quỳ trên đầu gối, tiếp tục nói với cô rằng anh yêu cô, nói với cô rằng lần này là sự thật. Không quan trọng cô nói gì, anh biết nó là thật. Và cô cũng yêu anh. Anh đã trông thấy nó trong mắt cô, trong nụ hôn của cô, nghe thấy nó trong tiếng cười của cô.
Yeah, cô có lẽ chưa biết điều đó, nhưng chắc chắn cô có yêu anh. Anh nên nhận ra nó những ngày trước, từ cách cô ôm chặt anh trên mỏ đá.
Cowboy nhìn Harvard "Tớ phải quay lại Massachusetts ngay lập tức. Một cuối tuần. Đó là tất cả những gì tớ cần. Chỉ hai ngày rưỡi thôi."
Harvard cười lớn. "Thôi nào. Tớ sẽ đi với cậu. Chúng ta sẽ nói chuyện với Joe."
"Cám ơn, Senior Chief".
"Đừng có nói cảm ơn nữa, lính mới"
Joe Catalanotto thở dài. "Tớ không thể làm thế, Jones. Sẽ phải đợi thêm một tuần hoặc hơn." Anh ra hiệu về phía chiếc TV ở góc phòng. "Tớ đã theo dõi tình hình ở Nam Mỹ trong hơn một ngày qua. Một chiếc máy bay đã bị tấn công. Hai trăm bốn mươi bảy người ở trên." Để chắc chắn, chiếc TV đang bật kênh CNN. "Giờ thì bất kỳ lúc nào, chiếc điện thoại này sẽ đổ chuông, và Alpha Squad sẽ bị điều sang Venezuela để sắp xếp lại sự lộn xộn." Anh lắc đầu. "Xin lỗi, kid. Tớ cần cậu ở lại cùng đội. Tốt nhất tớ có thể nói với cậu là nên để mấy ngón tay làm việc. Gọi một cú điện thoại, nhưng gọi luôn đi. Sắp xếp đồ đạc sẵn sàng. BỞi vì một khi chúng ta được lệnh di chuyển, sẽ không có thời gian đâu."
Cowboy gật đầu. "Và nếu anh sai, sir?"
Cat cười. "Nếu tớ sai, tớ sẽ cho cậu cả tuần. Nhưng tớ không sai."
Như để chứng minh quan điểm của mình, chuông điện thoại reo.
Cowboy chạy vọt qua cửa. giật nó mở và chộp lấy chiếc điện thoại gần nhất. Anh nhét thẻ điện thoại vào và ấn số của Melody. Làm ơn, Chúa ơi, hãy để cho cô ấy đang ở nhà. Làm ơn, Chúa ơi...
Điện thoại reo một lần, hai lần, ba lần. Xung quanh, anh có thể nghe thấy âm thanh của Apha Squad đang sẵn sàng để di chuyển. Hồi chuông thứ thư, máy trả lời tự động.
"Thôi nào, Cowboy!" Wes hét. "Cậu thậm chí còn chưa chuẩn bị đồ."
Giọng Brittany cất lên, và sau đó là tiếng bíp.
"Melody, là anh đây, Jones." Chúa ơi, anh không biết bắt đầu từ đâu. "Anh chỉ muốn nói với em-"
Bíp. Chết tiệt, anh dừng lại quá lâu và máy trả lời tự động ngắt, lầm tưởng sự im lặng của anh là ngắt kết nối.
"Thôi nào, Cowboy! Di chuyển đi!"
"Anh yêu em" anh hét vào đầu dây bên kia. Đó là những gi anh nên nói. Khiến nó thật đơng giản. Dễ dàng. Nhưng đã quá muộn để gọi lại cho cô.
Cowboy treo máy với một tiếng chửi thề.
***
Melody đang mơ. Cô biết cô đang mơ bởi vì Jones đang ở đó với cô, và họ đang quay trở lại Trung Đông, giấu minh khỏi những gã lính tuần tra đường phố.
"Nhắm mắt lại" Jones nói với cô. "Thở đều, nông, nhẹ. Họ sẽ không trông thấy chúng ta. Tôi hứa."
Tim cô đang đập thình thịch, nhưng cánh tay anh đang vòng quanh cô, và cô biết ít nhất, nếu cô chết, cô sẽ không chết một mình.
"Em yêu anh." cô thì thầm, sợ rằng nếu cô không nói bây giờ, cô sẽ không bao giờ có cơ hội.
Anh ra hiệu cho cô im lặng, nhưng đã quá muộn. Một trong những tên lính đã nghe thấy cô, và quay lại bắn.
Viên đạn găm sâu vào cô với lực lớn. Cơn đau bùng lên trong cô.
Em bé! Lạy Chúa, cô bị bắn, và nọ đang bắn em bé.
Hai chân cô có cảm giác đầy máu, nhưng Jones đang chiến đấu với quân địch. Anh đang bắn, lia súng khắp nơi.
Một lưỡi dao sượt qua da cô và cô thét lên.
Jones quay về phía cô, chạm vào cô, và bàn tay anh nhuốm đầy máu đỏ tươi của cô.
Anh nhìn cô với đôi mắt xanh biếc ngay cả trong bóng tối. "Dậy đi" anh nói."Em yêu, em phải dậy."
Melody mở mắt để trông thấy ánh sáng đầu tiên của bình minh đang dâng lên qua cửa sổ phòng cô. Đêm qua cô đã quá mệt, cô đã không dành thời gian để thậm chí kéo rèm cửa.
Cơn đau đâm xuyên qua cô, nỗi đau thật sự, cơn đau cô đã mơ. Cô thở hổn hển, quay sang phía đèn ngủ cạnh giường. Cô bật nó lên và choáng váng nhận ra phía sau tay cô nhuốm máu.
Cô đang chảy máu.
Cô kéo tấm chăn để thấy chiếc áo ngủ và tấm ga giường nhuốm đầy máu tươi. Brittany vẫn đang ở chỗ làm. Chị ấy sẽ không về nhà cho đến bảy giờ.
Cơn đau làm căn phòng quay cuồng.
"Jones."
Nhưng Jones cũng không còn ở đây để giúp cô. Melody không biết Jones đang ở đâu. Anh đã gọi và để lại lời nhắn trên điện thoại hai tuần trước. Cô cố gắng gọi lại cho anh, nhưng nó chỉ nói anh không ở đó và rằng không biết khi nào mới trở về. Anh sẽ mất liên lạc khi làm nhiệm vụ, mạo hiểm mạng sống của mình cho những việc Chúa biết là gì. Cô đã trải qua hai tuần trong sợ hãi muỗn chết và tự đá mình vì đã không trung thực với anh. Cô nên nói với anh rằng cô yêu anh khi có cơ hội.
Làm ơn, Chúa ơi, giữ anh ấy an toàn. Mỗi khi Melody nghĩ về anh, cô điều cầu nguyện trong im lặng.
Cơn đau lại túm lấy cô lần nữa, và cô thét lên. Chúa ơi, Chuyện gì đang xảy ra? Không thể là cơn đau đẻ. Cô không thể đang có một cơn đau khi lâm bồn...
Cánh cửa nhà cô mở tung. "Mel?"
Brittany. Ơn Chúa, chị ấy đã về sớm.
"Ôi em yêu. Trời ơi!" Brittany đã trông thấy máu trên ga. Cô nhấc điện thoại, gọi 911, vuốt tóc Melody, sờ trán, kiểm tra mắt cô. "Em yêu, em bắt đầu chảy máu lúc nào?"
"Em không biết. Em đang ngủ...Chúa ơi!" Cơn đau lại khiến cô quay cuồng. "Britt, em bé. Chuyện gì đang xảy ra với em bé?"
Nhưng Brittany đang nói chuyện điện thoại, đọc địa chỉ nhà. "Chúng tôi cần một chiếc xe cứu thương. Tôi có một phụ nữ 25 tuổi trong tháng thứu 9 của thai kỳ, đang đau bụng dữ dội và xuất huyết."
Melody nhắm chặt mắt. Làm ơn, Chúa ơi, giữ cho cả Jones và em bé an toàn và còn sống...
"Phải, tôi là một y tá" Brittany trả lời. "Tôi nghĩ là rau bong non. Chúng ta sẽ cần phải kiểm tra thai nhi và máy siêu âm sẵn sàng chờ ở bệnh viện. Có. Tôi sẽ phải mở cừa, Chỉ cần đến đây ngay!"
***
"Jones, cậu tốt nhất nên xuống đây." Giọng Harvard kín bưng và ảm đạm trên đường dây điện thoại. "Có một chồng tin nhắn cao khoảng bốn inch dành cho cậu."
Tim Cowboy nhảy dựng "Từ Melody à?"
"Lính mới, cậu chỉ cần xuống đây."
Sự sợ hãi chập chờn trong giọng anh. "H. Có chuyện gì? Là Mel phải không? Cô ấy đã sinh em bé?"
"Tớ không chắc. Có vẻ như những tin nhắn đầu tiên là từ Melody, nhưng phần còn lại...Jones, chị gái Mel đã gọi gần như mỗi giờ trong hai ngày qua. Tớ khuyên cậu nên xuống đây và gọi cho cô ấy càng sớm càng tốt, cô ấy để lại số điện thoại bệnh viện."
Số bệnh viện. Cowboy thậm chí không nói lời tạm biệt. Anh cúp máy và chạy.
Doanh trại tạm thời anh đang chia sẻ với các thành viên khác chưa lập gia đình của nhóm cách khu lều quân sự nơi đặt văn phòng của Alpha Squad nửa dặm.
Cowboy vẫn mang giày và các thiết bị ngụy trang hạng nặng của mình, nhưng anh chạy đến nơi chỉ trong vài phút.
Khi anh mở cửa, Harvard đã đưa anh cả đống tin nhắn và điện thoại. Số lượng tin nhắn đủ để dọa anh. Brittany đã gọi, theo nghĩa đen, mỗi giờ kể từ sáng sớm thứ hai.
Tay Cowboy run đến nỗi anh phải quay số hai lần. Harvard lùi lại, cho anh sự riêng tư. Anh ngồi vào bàn, xáo tung đống thư nhắn, tìm số bệnh viện County, Appleton, Massachusetts. Điện thoại đổ chuông.
"Hello?"
Đó là giọng Brittany. Giọng cô khàn và yếu.
"Britt, là Jones đây."
"Ơn Chúa"
"Làm ơn nói với tôi là cô ấy an toàn." Cowboy nhắm chặt mắt.
"Em ấy an toàn." Giọng Brittany vỡ ra. "Cho đến bây giờ. Jones, cậu tốt nhất là nên đến đây và nói chuyện với con bé trong khi mổ. Tôi nghĩ một trong những lý do con bé từ chối mổ bởi vì em ấy đã hứa với cậu rằng cậu sẽ có mặt ở đây khi em bé ra đời"
"Nhưng không phải cô ấy còn hai tuần rưỡi nữa sao?"
"Em ấy bị rau bong non ở một góc." Brittany nói với anh. "Đó là khi nhau thai bị tách ra khỏi tử-"
"Tôi biết đó là gì." anh nói, cắt ngang lời cô. "Cô ấy có bị chảy máu không?"
"Có. Sáng hôm thứ hai. Dù vậy, nó không tệ như lần đầu tiên tôi thấy. Con bé được đưa đi bằng xe cứu thương đến bệnh viện và bác sĩ đang cố gắng để con bé được ổn định. Cả mẹ và con đều đang được theo dõi. Nếu có chút thay đổi nhỏ ở cả hai, họ sẽ phải mổ lấy thai. Con bé biết điều đó. Nhưng ngay bây giờ, bác sĩ nói rằng em bé không thật sự nguy hiểm, và con bé quyết tâm giữ càng lâu càng tốt."
Cowboy hít sâu một hơi. "Tôi có thể nói chuyện với cô ấy không?"
"Giờ cô ấy đang ngủ. Làm ơn, Trung úy, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ đồng ý mổ cho đến khi cậu thật sự ở đây. Nhưng nếu cô ấy bắt đầu xuất huyết lần nữa, không gì có thể đảm bảo lần này họ có thể cấp cứu kịp. Họ có thể sẽ cứu được con, nhưng sẽ mất người mẹ."
Cowboy nhìn xuống đống tin nhắn trong tay. Có bốn cái từ Melody, tất cả đều gần với ngày anh rời đi để đến Nam Mỹ. Tin đầu tiên trong ba tin chỉ để thông báo rằng cô đã gọi. Cái cuối cùng là một tin nhắn thật sự. Nó được viết trong ngoặc kép, và nhân viên nhận điện thoại đã đặt một khuôn mặt cười bên cạnh dòng chữ "Em yêu anh".
Cowboy đứng dậy "Nó với cô ấy thỏa thuận của chúng tôi kết thúc" anh nói với Brittany. "nói với cô ấy không phải chờ tôi để gặp em bé. Nói với cô ấy tôi sẽ phát điên nếu tôi ở đó và em bé thì chưa ở trong phòng nhi. Nói với cô ấy tôi đang tới."
Anh dập máy và Harvard âm thầm xuất huyện. Senior chief (trung úy nhất) đưa anh giấy tờ có chữ ký của đội trưởng, cho anh một kỳ nghỉ nhiều như anh cần.
"Có một chiếc máy bay vận chuyển sẽ đáp ở Boston trong hai mươi phút nữa." Harvard nói với anh. "Tớ đã gọi để yêu cầu vài người tớ biết-họ sẽ giữ chuyến bay cho cậu. Bobby đang ở ngoài với một chiếc xe jeep sẽ chở cậu tới sân bay."
Cowboy cầm lên thông điệp cô đã để lại cho anh. "Cô ấy yêu tớ, H."
"Đây là tin mới đối với cậu à, lính mới?" Harvard cười lớn. "Chết tiệt, tớ biết tin đó từ năm ngoái ở Trung Đông kìa. " Anh bước theo Cowboy ra cửa. "Chạy đi, Jones. Chúc bình an vô sự."
Cowboy đu mình lên chiếc xe jeep, với một tiếng rít của lốp xe, anh đã rời đi.
***
"Con bé đã được chọc dò màng ối vì vậy chúng tôi có thể đánh giá sự phát triển buồng phổi của em bé." Brittany thì thầm khi cô bước vào phòng. Melody vẫn đang ngủ. "Tất cả các xét nghiệm để cho thấy em bé đã sẵn sàng để chui ra. Trọng lượng ước tính khoảng 8 pounds (3,6kg). Nhưng Melody khẳng định rằng trừ khi em bé gặp nguy hiểm, con bé sẽ không sinh em bé cho đến mùng 1 tháng 12. Cậu sẽ phải thuyết phục rằng nếu con bé cứ bướng bỉnh thì em bé sẽ gặp nguy hiểm."
"Điều tồi tệ nhất khi ở trong bệnh viện là tất cả mọi người luôn nói về bạn như thể bạn không có trong phòng." Melody mở mắt, hy vọng nhìn trừng trừng lên chị gái mình cùng một bác sĩ mới cô ấy chỉ định.
Thay vào đó, cô thấy mình đang nhỉn thẳng vào Harlan Jones. Anh đang mặc quần áo ngụy trang, và anh trông như thể vừa đến trực tiếp từ một khu rừng.
"Hey," anh nói, mỉm cười với cô, "nghe nói em được bế lên hơi nhiều gần đây."
Cô nhận ra nụ cười của anh đang dành cho cô, đó là nụ cười 'tôi đang giả vờ mọi chuyện đều ổn.' của anh. Sự thật là, anh đang sợ muốn chết.
"Em ổn." cô nói với anh. Như cô nhận thấy, Brittany đã lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh ngồi xuống cạnh cô "Đó không phải là thứ anh nghe được."
Cô buộc mình phải nở một nụ cười. "Yeah, well, anh chắc đã nói chuyện với cô Y Tá Bất Hạnh."
Anh cười. Cô nhận ra anh đang cầm tấm bảng ghi chú của bác sĩ trong tay, và anh định đưa nó cho cô. "Đăng ký giấy tờ. " anh nói với cô. "Sẽ phải mổ. Đã đến lúc ngừng chơi đùa với mạng sống của em rồi."
Melody nâng cằm lên. "Anh có nghĩ rằng chuyện này là cái gì? Một trò chơi à? Tất cả những gì em từng đọc đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc em bé ra đời đúng thời điểm. Hoặc ít nhất là giữ em bé càng lâu càng tốt. Em bé đang không bị nguy hiểm. Em không gặp nguy hiểm. Em thấy không có lý do gì để làm chuyện này."
Jones nắm lấy tay cô. "Hãy làm điều này bây giờ bởi vì cho đến khi em bé được sinh, sẽ có nguy cơ em bị chảy máu đến chết." anh nói. "Hãy làm điều này bởi vì dù xác suất rất thấp, nhưng lần đầu tiên em đã bị nhau bong non. Em không bị huyết áp cao. Em không hút thuốc lá. Không có lý do gì chuyện đó sẽ xảy ra. Hãy làm điều này bởi vì nếu em chết, một phần rất lớn trong anh cũng sẽ chết theo em. Hãy làm điều này bởi vì anh yêu em."
Melody bị bắt giữ trong cường độ mãnh liệt trong ánh mắt của anh. "Em đoán là anh đã nhận được tin nhắn của em."
"Yeah." anh nói. "Nhưng em mới chỉ biết một phần trong anh. Anh đã có 10 giây cuối cùng trước khi rời đi anh đã hét to điều đó. Điều anh muốn nói trong máy trả lời tự động đó là anh muốn em lấy anh, không phải vì lợi ích của em bé, mà vì lợi ích của anh. Lý do đó hoàn toàn ích kỷ, Mel. Như thể, vì anh yêu em và anh muốn dành cuộc đời mình với em."
Anh hắng giọng. "Và anh sẽ nói với em rằng anh biết phần nào trong em cũng yêu anh, và rằng anh sẽ quay lại Appleton, rằng anh sẽ quyến rũ em cho đến khi em yêu anh. Anh sẽ cho em biết rằng anh không bỏ cuộc, và rằng sớm hay muộn, anh sẽ hạ gục em-ngay cả khi em kết hôn với anh chỉ để anh ngậm miệng lại."
Tim Melody như nhảy lên tận họng. "Anh có thật sự hiểu điều anh đang đòi hỏi ở em không?"
Anh nhìn ra ánh sáng cuối chiều ảm đạm bên ngoài cửa sổ. "Yeah." anh nói. "Anh biết. Anh đang yêu cầu em rời khỏi nhà và đến sống với anh gần căn cứ hải quân, di chuyển có Chúa mới biết là bao nhiêu lần trong một năm. Anh đang yêu cần em từ bỏ công việc của em, khu vườn của em, và chị gái em, và Andy của em, chỉ để ở cạnh anh, ngay cả khi vài lần-quỷ thật, phần lớn thời gian-anh sẽ đi. Đó là một thỏa thuận tồi tệ. Anh không khuyên em nên nhận lời. Nhưng cùng lúc, em yêu, anh ước rằng em sẽ nói đồng ý."
Melody ngắm nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh giường cô. Tóc anh dài và bẩn, như thể anh chưa tắm gội trong vài ngày, anh có mùi xăng dầu, mồ hôi, kem chống nắng. Anh trông kiệt sức, như thể anh đã chạy cả quãng đường từ Virginia chỉ để được ở đây bên cô.
"Tin anh" anh thì thầm, cùi xuống hôn cô nhẹ nhàng. "Tin anh bằng cả trái tim em. Anh sẽ giữ nó an toàn, anh thề đấy!"
Mel nhắm mắt và hôn anh. Harlan Cowboy không hề bình thường, còn xa mới bình thường, không bao giờ là kiểu cô sẽ chọn nếu sự lựa chọn đơn thuần đến từ lý trí. Nhưng tình yêu vốn không dựa trên lý trí, Tình yêu không dính dáng đến kế hoạch. Và sự thật là, cô yêu anh. Cô sẽ nắm lấy cơ hội.
"Anh sẽ phát ốm vì em sẽ luôn nhắc nhở anh phải cẩn thận." cô thì thầm.
"Không, anh sẽ không."
Melody đã ký giấy chấp nhận thủ tục y tế. "Anh có nghĩ rằng Harvard sẽ đồng ý làm phù rể cho chúng ta không?"
Jones lấy bảng ghi chú của bác sĩ từ tay cô. "Anh muốn nghe em nói đồng ý."
Cô nhìn sâu vào mắt anh. "Đồng ý. Em yêu anh." cô nói với anh.
Nước mắt ngập đầy trong mắt anh, nhưng anh mỉm cười chỉ đơn thuần là Jones khi anh cúi xuống và hôn cô.