“Hẳn là ở đây rồi…” Hi Triệt dừng bước chân lại, ơ? Sao cửa lại mở thế này…
Nghi hoặc mà nhìn vào bên trong, cái gì thế… Hại ta khổ não lâu như vậy… Nhìn thấy Tại Trung trên người một điểm thương tích cũng không có, Hi Triệt bất giác mà thở phào… Thế nhưng không nghĩ rằng Vương cũng có lúc có nhân tính như vậy…
Đúng, trong phòng hiện tại, ngoại trừ Tại Trung đang say sưa ngủ, còn có Ma vương Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn Tại Trung bên cạnh giường.
Vì đã giải quyết được mối nghi hoặc, Hi Triệt cũng không muốn dừng lại ở nơi vẩn đục này nữa.
“Đã tới rồi, không vào đây xem?”
Ai, biết mà, sao có thể không bị phát hiện được…
“Vương.” Hơi hành lễ, Hi Triệt đứng ở cạnh cửa, không tiếp tục bước về phía trước.
“Không nghĩ rằng một Kim Hi Triệt nổi tiếng lòng dạ rắn rết cũng có thể chú ý đến kẻ khác như vậy?” Điều này rất khiến người khác kinh ngạc, Hi Triệt ở bên người mình đã rất lâu rồi, thế nhưng nhìn thấy y đặc biệt đến thăm một người vẫn là lần đầu tiên.
Kỳ thực bản thân Hi Triệt cũng rất khó hiểu, thế nhưng hiện tại chính mình quả thực không tìm ra được lí do nào để hảo hảo giải thích.
“Hi Triệt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vương quan tâm đến một người như vậy.” Còn nói ta à, bản thân ngươi thì không như thế chắc.
“Ngươi cùng Hữu Thiên gần đây càng ngày càng can đảm.”
Cái gì chứ, ta đây so với Hữu Thiên…
“Tới đây làm gì?” Ta cũng không có ra lệnh bảo hắn trị liệu cho ai, chẳng lẽ hắn là tới hại người, vô duyên vô cớ như vậy sao? Nếu như không có một lí do gì, như vậy chính là…
“Lại muốn phá hoại thứ xinh đẹp hơn mình sao?”
“Vương?!” Trí nhớ của Vương cũng thật tốt, ta quả thực đã làm chuyện tương tự, nhưng thứ này đâu có xinh đẹp hơn ta chứ…
“Hi Triệt, kỳ thực người là người đẹp nhất trong lòng ta.” Hàn Canh từ phía sau ôn nhu ôm lấy Hi Triệt, ái muội nói.
“Nha! Sao ngươi xuất quỷ nhập thần vậy hả!” Y đến đây từ lúc nào?
“Phải là ‘xuất thần nhập thần’, ta đuổi theo khí tức của Hi Triệt rồi mò tới đó.” Hàn Cạnh nhìn phía sau Duẫn Hạo, người đang nằm trên giường, “Nhìn qua quả thực rất xinh đẹp.”
“Cái gì! Vậy ngươi mau theo đuổi đi! Đừng quấn lấy ta nữa…” Dễ dàng đứng núi này trông núi nọ như vậy! Hàn Canh! Gần đây ta đang lo lắng vì không có gia hỏa thân thể cường tráng nào đến chỗ ta để ta thử thuốc đó!
“Ta không phải đã nói rồi sao, ngươi ở trong mắt ta, là đẹp nhất.” Hi Triệt của hắn là đang ăn dấm chua sao? Nhớ lần trước, ta chẳng qua chỉ nói đóa hoa đang chậm rãi nở bung bên kia trông rất kiều diễm mỹ lệ, Hi Triệt lập tức mất hứng, liền hủy hết toàn bộ đám hoa… Thế nhưng, Hi Triệt như vậy, thật đúng là khả ái a!
“Đúng rồi, Hi Triệt, ta thật sự rất thương tâm, người đầu tiên cho ngươi sự quan tâm cư nhiên không phải là ta…” Liếm lên vành tai xinh xắn của Hi Triệt, Hàn Canh trừng phạt mà khẽ cắn.
“Các ngươi muốn nói chuyện yêu đương thì đi chỗ khác cho ta!”
“Cái gì thế! Ta chỉ tới xem thương thế của hắn thôi mà, ai biết Vương đã tự tay trị liệu hảo rồi đâu. Ưm~~ Buông ra! Ta nói buông ra, ngươi có nghe thấy không a~~”
Duẫn Hạo chuẩn bị đuổi người, bỗng dưng nghe thấy lời của Hi Triệt, không khỏi sững sờ, hắn vừa nói cái gì? Thương thế gì? Tự tay ta trị liệu gì?
“Thương thế?”
Cuối cùng cũng thoát ra khỏi cánh tay ôm chặt lấy mình không buông kia, Hi Triệt theo lý thường phải làm mà nói, “Lúc đó trong hoa viên, ta vốn muốn đi hái độc quả đã nuôi dưỡng nghìn năm, trùng hợp lại thấy y đang hái ‘Tịch Liên quả’, thực sự là chịu rất nhiều vết thương nghiêm trọng, cũng không biết y có phải là Ma tộc hay không, lại ngu ngốc đến mức không biết phải mở kết giới để bảo vệ chính mình!”
Duẫn Hạo quay đầu nhìn về phía Tại Trung, mái tóc dài trên trán che khuất đôi mắt của Duẫn Hạo, không nhìn thấy nội dung bên trong.
“Ta rất khó hiểu, Vương cũng không phái người đến yêu cầu thuốc trị thương, dù sao lần trước…”
Nhìn thấy Duẫn Hạo không có dấu hiệu nổi giận gì, Hi Triệt tiếp tục nói: “Cho nên liền tới nhìn xem, ta không nghĩ rằng Vương đã trị hảo cho y rồi.” Nếu không, người cho dù còn sống, cũng chỉ còn tồn tại một chút khí tức mà thôi…
Qua thật lâu, Duẫn Hạo cũng không nói gì, thực sự là một bầu không khí quỉ dị.
“A, hắn cho ngươi một thứ tốt nào đó, rồi bảo ngươi giúp hắn nói lời như vậy đúng không!” Xoay người lạnh lùng nhìn Hi Triệt, Hi Triệt nghi hoặc nhìn Hàn Canh một cái, sau khi xác định Duẫn Hạo đang nói với mình, càng thêm mơ hồ.
“Vương, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ là nói ta cố ý bịa đặt sao? Vì sao ta phải làm như vậy?”
“Đây phải hỏi ngươi mới đúng. Trọng thương? Ta thấy hắn một chút chuyện cũng không có!”
“Sao lại không có được!” Sau khi ý thức được thanh âm của bản thân quá lớn, Hi Triệt không cam lòng mà lùi vài bước về phía Hàn Canh.
Tiếp sau Hàn Canh là Hữu Thiên, vừa dừng ở trước cửa, cũng nghe hết toàn bộ nội dung của cuộc đối thoại ban nãy, nhìn tình thế trước mắt, Hữu Thiên cảm thấy, Hi Triệt mặc dù bình thường khiến người ta cảm giác có rất nhiều điểm kỳ dị vô cùng quái lạ và ác độc, nhưng dưới loại tình huống này, không cần thiết, cũng không có lý do đi bịa đặt một điểm gì của câu chuyện, đặc biệt là giống như đang chống đối Vương….
“Vương, ý của ngài là lúc đó hắn ở trước mặt ngài một vết thương cũng không có?” Khi hái ‘Tịch Liên quả’ thì chỉ cho người địa vị cao lấy, đột nhiên lại bảo một dục nô đi hái, là không phù hợp với lẽ thường, cho nên hẳn là do chính Vương chỉ định bảo hắn đi hái, thế thì lúc hái xong thì việc đầu tiên nhất định là đưa đến chỗ Vương…
“Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa?” Trong ngữ khí băng lãnh đã mơ hồ lộ ra một cỗ nộ khí.
“Thần không dám.” Nếu như chiếu với chuyện vừa nãy, nguyên nhân xuất hiện loại mâu thuẫn hiện tại hẳn là vì…
“Thần cảm thấy có người đã thi hành ‘thủ thuật che mắt’.”
“‘Thủ thuật che mắt’?’ Duẫn Hạo nhìn thẳng vào Hữu Thiên, “Ngươi đang hoài nghi ma lực của ta sao, thủ thuật che mắt đơn giản kia ta có thể không nhìn ra được sao?”
“Sức mạnh của Vương là vô cùng cường đại, thế nhưng có một loại chú thuật cổ xưa, nó chỉ được ghi chép lại trong một quyển sách cổ, đồng thời quyển sách đó không hiểu vì sao đã bị tiêu hủy, chú thuật này cũng chỉ được ghi chép lại trong sử sách của ma giới.”
Nhìn vẻ mặt không tin của Duẫn Hạo, Hữu Thiên cũng biết tiếp tục nói cũng không có tác dụng.
“Ai ai! Ta cũng đứng ở đây hảo lâu rồi, để ta nói chút gì đó được không?” Hàn Canh bước đến bên người Duẫn Hạo, tay khẽ lướt nhẹ qua Tại Trung, vùng xung quanh lông mày vốn giãn ra đột nhiên nhíu chặt, “Mùi máu tanh thực nồng nặc…” Tuy rằng nhìn mặt ngoài một điểm cũng không có, nhưng mùi máu tanh này đã nói rõ tất cả.
Sau khi Hàn Canh làm phép trừ bỏ một tầng khí trong suốt, mùi máu tươi nồng nặc lập tức tràn ra khắp căn phòng, đối với Ma tộc cực kì mẫn cảm với máu tươi mà nói, liền có thể biết được ý nghĩa của mùi máu này là gì. Đây là mùi của người chết sắp tan thành từng mảnh nhỏ sau khi bị tàn phá nghiêm trọng mới có thể có được…
Hàn Canh chiếm giữ thần lực1 tinh lọc, cho nên toàn bộ chú thuật che chắn dưới sức mạnh của hắn đều có thể tan rã, thế nhưng chú thuật thi triển trên người Tại Trung, dù sao cũng là một loại thuật pháp cổ xưa, cho nên Hàn Canh cũng chỉ giải khai khí tầng phía ngoài, thế nhưng bước loại bỏ thủ thuật che mắt kế tiếp, đối với bất luận Ma tộc có ma lực nào, đều cực kì dễ dàng.
“Ngài vẫn hoài nghi?” Thấy sự giúp đỡ của Hàn Canh, trong lòng Hi Triệt càng cảm thấy, bản thân quả nhiên đã theo đúng người. Thế nhưng thấy bản thân vui vẻ cống hiến như vậy mà Vương lại bất vi sở động2, sao có thể khiến người ta không phẫn nộ được!
Tiến lên một bước, Hi Triệt phất tay, liền phá giải chú thuật, một trận sương mù hồng sắc tản đi, cánh tay giơ lên của Hi Triệt nhất thời dừng lại, không phải bị ảnh hưởng của chú thuật, mà là khiếp sợ khi nhìn thấy thương thế trên thân thể của người trước mắt…
Duẫn Hạo vừa nãy cũng không phải bất vi sở động, mà là cái loại máu tanh này cực kỳ giống như mùi máu sau khi chém giết trên chiến trường, vì sao! Rõ ràng nhìn qua…
Sau khi chờ Hi Triệt trừ bỏ chú thuật, Duẫn Hạo lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác lần trước, trái tim đột nhiên siết chặt, cảm giác đau đớn cũng mạnh mẽ hơn so với hai lần trước kia.
“Đi ra ngoài!
Nghe được mệnh lệnh của Vương, Hữu Thiên vô thanh xin cáo lui, Hàn Canh cũng biết bây giờ không nên ở chỗ này, cũng mang theo Hi Triệt đang ngây ngốc mà rời đi.
_______________
(1) Thần lực: Năng lực huyền bí/ Năng lực thần diệu,… Nói tóm lại là năng lực cho nó nhanh.
(2) Bất vi sở động: Không có hành động gì/ Không có động tĩnh.