Kim Hi Triệt, ngươi có ý gì?” Hữu Thiên nhìn Hi Triệt nhàn nhã ngồi trên giường trong gian phòng của hắn, mà mấy ngày trước hắn thấy Tại Trung dừng ngay trước cửa, do dự có nên tiến vào hay không.
“Chỉ là bảo ngươi giúp đỡ thôi a!”
Giúp đỡ? Hắn lại có mưu ma chước quỷ gì đây…
“Khánh sinh của Vương, hắn muốn tặng một món lễ vật.”
“Hắn…” Hi Triệt không thể không biết, thân phận dục nô là không có tư cách tặng lễ vật cho Vương.
“Chính là hắn.” Hi Triệt quả quyết nhìn Hữu Thiên.
Quên đi, Hi Triệt kiên định như vậy, ta cứ nhận lời rồi theo dõi xem có thể phát sinh điều gì là được rồi…
“Thật hiếm thấy đấy, hẳn là lần đầu tiên bảo ta giúp đỡ đúng không?”
“Đúng a, cho nên Hữu Thiên ngươi không nên khiến ta khó xử nha…”
“À.” Hữu Thiên xoay người nhìn về phía Tại Trung, “Ngươi muốn tặng cái gì?”
“Ngươi đừng hỏi hắn, hắn đã hồi hộp đến mức cái gì cũng nói không ra rồi.” Đứng dậy, kéo Tại Trung đến trước mặt Hữu Thiên, Hi Triệt trầm tư một hồi, “Nếu không thì cứ tặng tranh, Hữu Thiên ngươi không phải giỏi vẽ nhất sao?”
“Tranh?” Kim Hi Triệt ngươi thật đúng là giỏi chọn, ta còn khó vẽ được một bức tranh tặng người khác, nói chi đến việc dạy…
“Đúng, chính là tranh.” Lần trước dạy ngươi vẽ một bức cho ta ngươi cũng không nguyện ý, lần này ngươi cũng đáp ứng, xem ngươi lấy cái gì để cự tuyệt.
“Vậy tốt, bây giờ ta phải dạy, có thể thỉnh ngươi ly khai chưa?”
“Hữu Thiên không hổ là Hữu Thiên, làm việc năng suất cực nhanh a!” Mỉm cười chuẩn bị ly khai, lại nghe thấy Tại Trung dùng thanh âm nhỏ bé kia mà gọi mình, “Hi Triệt đại nhân…”
“A, ngươi cứ yên tâm đi, không phải muốn tặng lễ vật cho Vương sao, tên Hữu Thiên này giỏi lắm đấy!” Bởi vì sợ hãi mà gọi ta lại sao, xem ra đã bắt đầu tín nhiệm ta rồi…
Khẽ cười rồi ly khai, tâm tình hôm nay thật là hảo a!
“Kim Tại Trung?”
“Ân, Hữu Thiên đại nhân…”
Hữu Thiên đại nhân… Xem ra là Kim Hi Triệt dạy rồi…
“Ít nói chuyện, làm nhiều việc.”
“Ân.” Hi Triệt đại nhân nói y là người tốt, hẳn là một người ôn nhu a… Vẽ tranh sao? Nhất định phải vẽ một bức tranh thật đẹp tặng cho Duẫn Hạo, khiến Duẫn Hạo hài lòng…