Lụa mỏng trắng tinh, ngân phát1 tiêu dật, tử mâu mị hoặc, nhân nhi tựa thiên sứ như tinh linh sa chân ngã vào ma ngục, mỹ lệ khiến người khác không thể dời tầm mắt.
“Tại Trung!” Nam tử hảo quý2 tuấn mỹ bước về phía y, từ phía sau mà ôn nhu vòng tay ôm lấy thân hình trắng nõn, “Chờ lâu không?”
Tại Trung cười lắc lắc đầu, “Không.”
“Ha, vậy cùng đi ăn chút gì đi.” Trong song mâu3 kim sắc tràn ngập nhu tình…
“Hảo…” Lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp, hảo chân thực…
… …
“Ngươi thực sự muốn làm như vậy?”
“Đúng.”
Xương Mân bi thương nhìn Tại Trung, “Tại sao… phải có lỗi với bản thân như vậy…”
“Không có lỗi, Xương Mân, ta cảm thấy đây sẽ là quyết định đúng đắn nhất mà ta từng làm.”
Tại Trung, ngươi biết không, cho dù là ngươi đang cười, cũng không che giấu được một phần tuyệt vọng trong đáy mắt kia a…
“Nếu ngươi tiêu hao hết toàn bộ huyết dịch của mình, có thể linh hồn cũng sẽ vỡ tan.”
Linh hồn… A… Cái linh hồn của thân thể này đã tan nát rồi, thực sự đã không còn quan trọng nữa…
“Chỉ có thể duy trì một ngày, nói không chừng luyện một ngày cũng không duy trì nổi.” Sức mạnh tái cường đại của bản thân, cũng không khống chế được lâu, dù sao Ma giới là một nơi cường đại a! Khiến toàn bộ ma giới tiến vào ảo cảnh, chỉ để nhận được ôn tình một ngày của Trịnh Duẫn Hạo. đáng giá như vậy sao? Đáng giá sao…
“Giúp ta, Xương Mân…”
Biết dù nói gì cũng không thay đổi được ý kiến của Tại Trung, Xương Mân nhìn Tại Trung thật sâu, “Đáp ứng ta, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không thể tự hủy diệt bản thân, nhất định phải giữ lấy linh hồn!” Nếu như linh hồn vẫn tồn tại, nói không chừng còn có thể…
“Biết rồi. Nếu như sau lần này, còn có thể gặp mặt Xương Mân, ta cùng ngươi trở về, cùng nhau vui vẻ mà trải qua những tháng ngày mai sau…”
“Đúng rồi, có thể tái giúp ta một lần không?” Tại Trung chỉ vào nơi xương quai xanh của mình, “Giúp ta đánh tan dấu ‘Mị’ này đi… Hôm nay ta muốn dùng thân phận bạn đời mà ở bên y…”
Tại Trung…
Cái giá của sinh mệnh, tan biến trước ánh bình minh, máu tươi nhuộm đẫm sinh mệnh đã trôi qua…
“Sẽ không hối hận chứ…”
“Sẽ không.”
Xương Mân, đây là lần đầu tiên ta chủ động thực hiện vì bản thân, ta có thể nhận được cái yêu của Duẫn Hạo, ta là ái nhân của y… Ta yêu y…
… …
“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Xuất thần lâu như vậy…” Giận dỗi mà gõ gõ vào đầu Tại Trung, sao lại không chuyên tâm như thế…
“Không có.” Tại Trung mỉm cười nhìn vẻ bất mãn trên khuôn mặt của Duẫn Hạo, nhịn không được mà bật cười, không nghĩ rằng Duẫn Hạo còn có nhiều vẻ mặt phong phú như vậy a!
“Duẫn…”
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi thôi…” Cuối cùng cũng có thể gọi ngươi như vậy rồi… Duẫn…
“Hôm nay Tại Trung rất kỳ quái nha… Nào, ăn cái này đi…” Cầm muỗng khoét một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng Tại Trung, Tại Trung không phản ứng, ngẩn người nhìn Duẫn Hạo nâng muỗng bất động.
“Tại Trung, nguyên lai là muốn để ta đút ngươi sao?” Nói xong, liền đưa miếng bánh ngọt vào trong miệng mình, “A! Ta ăn.” Vội vàng kéo tay Duẫn Hạo lại, nuốt bánh ngọt xuống.
“Hảo ngọt a…” Duẫn Hạo vươn ngón tay, đầu ngón tay ôn nhu nhẹ nhàng chùi vụn bánh ngọt bên miệng Tại Trung đi, “Kỳ thực ta là muốn dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ.”
Thỏa mãn mà ngắm nhìn đôi má đỏ bừng của Tại Trung, “Tại Trung của chúng ta thật đúng là dễ xấu hổ nha!”
Ngẩng đầu, nhìn nụ cười bên miệng Duẫn Hạo, lần đầu tiên nhìn thấy… nụ cười thuộc về ta này…
Tiếp theo, giống như ái nhân, vui vẻ mà cùng nhau đi dạo, ngả vào nhau mà trò chuyện…
Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần, hô hấp dần trở nên khó khăn cũng nhắc nhở Tại Trung, sự ngắn ngủi của hạnh phúc…
“Duẫn, ta muốn làm đồ cho ngươi ăn.”
“Tại Trung muốn tự thân xuống bếp, a, ta rất chờ mong đấy!”
“Vậy ngươi chờ ta.” Vui vẻ mà chạy đến phòng bếp, còn có hai chuyện, hoàn thành hai chuyện còn lại này, thì một điểm tiếc nuối cũng không còn nữa…
_________________
(1) Ngân phát: Tóc bạc.
(2) Hảo quý: Rất cao quý.
(3) Song mâu: Đôi mắt.