“A! Thơm quá…” Ghé sát vào mà ngửi ngửi, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra nụ cười đầy vui vẻ.
“Cuối cùng cũng được rồi sao?” Xương Mân hoài nghi nhìn bộ dạng vừa lòng thỏa ý của Tại Trung.
“Cái mặt không tin tưởng đó là sao hả!” Tại Trung bĩu môi, múc một chén rồi đưa đến trước mặt Xương Mân, “Nè, nếm thử xem.”
Không nỡ lòng mà cự tuyệt, Xương Mân cũng chỉ có thể nếm thử, có trời mới biết nó đã nếm bao nhiêu lần, lần đầu quả thực là ác mộng a!
“Có tiến bộ hơn so với trước đây.” “Ha ha, ngươi xem, không tệ đúng không.” Xương Mân sủng nịch nhìn Tại Trung một cái, ai… Luyện tập cũng sắp được trăm lần rồi, đương nhiên phải có tiến bộ chứ…
Một lát sau, Xương Mân đột nhiên ngẩng đầu, hỏi một câu: “Tại Trung vẫn nhớ tới Duẫn Hạo sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Xương Mân, Tại Trung cũng im lặng, nhỏ giọng “Ân” một tiếng.
“Nếu như sau khi gặp được hắn, ngươi muốn làm gì?”
Chưa suy nghĩ được nhiều, Tại Trung đã buột miệng nói ra, “Yêu y!”
“Đơn giản như vậy sao…” Xương Mân nhẹ giọng hỏi.
Yêu ta… Hai từ này khiến Duẫn Hạo kinh hãi, vốn tưởng rằng hắn sẽ đòi cái gì đó, nhưng không nghĩ rằng chỉ là yêu… ta…
Tại Trung…
“Kỳ thực cũng không đơn giản như vậy a, ta còn có hai nguyện vọng nữa!”
“Ân?”
Chỉ vào bát canh nóng trước mặt, Tại Trung giống như tự nói với chính mình, “Muốn để Duẫn Hạo nếm thử canh do chính tay Tại nhi làm! Còn một điều khác nữa… Hẳn là sẽ thực hiện được.”
“Chắc chắn như vậy sao?” Tiểu nhân nhi từ lúc nào đã trở nên tự tin như vậy rồi.
“Tại nhi không phải bạn đời định mệnh của Duẫn sao?” Đằng sau nụ cười mỹ lệ là nỗi chờ mong không bao giờ dừng bước.
Bạn đời định mệnh… ‘Ta là Ma tộc, ta là bạn đời của Duẫn…’
Vẫn luôn chờ mong như vậy sao? ‘Đó là nơi ta sống được hai nghìn năm… …’ Hai nghìn năm chờ đợi, cũng chỉ vì yêu ta… Vì sao lại có kẻ ngốc đến như vậy…
‘Duẫn, làm xong rồi này…’ ‘Cẩn thận nóng…’ ‘Muốn để Duẫn Hạo nếm thử canh do chính tay Tại nhi làm!’
“Xoảng ——” Bát đĩa vỡ vụn, tàn nước trên mặt đất, nếu như lúc đó tiếp được, hẳn là sẽ được uống a…Đây chỉ là một nguyện vọng đơn giản của hắn… Nhưng ta…
Không thể phủ nhận, sau khi nhìn và nghe từ nãy đến giờ, sự đau đớn trong tim đã lan tràn, thế nhưng Duẫn Hạo vẫn không hiểu nỗi đau đớn này cuối cùng là đại diện cho điều gì.
_________________
*câm nín*
*cào tường*
Chắc mọi người vui lắm ha *chấm nước mắt*