Tại Trung thoáng chốc liền sững người, người này là ai a, vì sao lại nhìn ta… vui vẻ như vậy… Trước đây ta có quen biết hắn sao? Hắn ôm ta chặt quá…
Thế nhưng vẫn chưa chờ Tại Trung mở miệng hỏi, Hi Triệt đã kéo lấy tay Tại Trung, nhanh chóng đi tới một nơi.
Lúc đi dường như có đụng vào cái gì đó, quay đầu lại nhìn, a…
“Xin lỗi.” Tại Trung vội vàng nói lời xin lỗi, thế nhưng rất nhanh thân thể lại bị Hi Triệt kéo về phía trước.
“Hắn không sao đâu, ngươi đừng nhìn bộ dạng bình tĩnh kia của hắn, kỳ thực trong lòng hắn đang rất kích động đấy!” Quay đầu nhìn một lần, tiếp tục nói, “Đúng không, Hữu Thiên.”
Không nói mà cười, kỳ thực là một loại ngầm thừa nhận.
Hi Triệt gắt gao nắm lấy tay Tại Trung, rất sợ y sẽ biến mất thêm một lần nữa…
“Hẳn điều đầu tiên ngươi muốn làm chính là thấy Vương đúng không! Hôm qua chúng ta đều cảm nhận được khí tức của ngươi, nhưng lúc chạy tới thì ngươi đã bị Vương gắt gao ôm vào trong lồng ngực, nghĩ lại thì Vương chắc chắn kích động hơn so với chúng ta!”
Thân thể của Tại Trung cứng lại, Hi Triệt cảm thấy bàn tay mà mình đang gắt gao nắm trong tay đang thu chặt, liền dừng lại nhìn Tại Trung, chắc hẳn còn có chút đắn đo…
“Tại Trung, Vương đã thay đổi rồi, bây giờ y đã hiểu được tình cảm là gì rồi. Y rất quan tâm đến ngươi, Tại Trung, chuyện trước đây, đã là quá khứ rồi… Bây giờ, y sẽ quý trọng ngươi.”
Nghe lời nói ý vị thâm trường của Hi Triệt, Tại Trung càng thêm hỗn loạn, chuyện trước đây… Tất cả có liên quan đến trước đây sao? Nhưng ta…
Thế nhưng có một điểm ta đã hiểu, cái người tên ‘Vương’ ấy đã cứu ta vào ngày hôm qua… Nếu không, chuyện sẽ… Chốc nữa ta nhất định phải cảm ơn hắn.
“Tại Trung, chúng ta đi thôi.”
“Ân?” Ban nãy hắn vừa tiến vào đã lập tức kéo ta đi, đến bây giờ ta vẫn chẳng hiểu chút gì!
“Chúng ta đến chỗ Vương đi, ngươi cũng đừng trách Vương không bồi ngươi, hắn rất muốn một tấc cũng không rời mà ở bên cạnh ngươi đấy, thế nhưng vừa nãy Kim Hiền Trọng Thân vương tới, cho nên phải đi xử lý một chút, bây giờ hai người hẳn vẫn ở cùng một chỗ a…”
Hiền Trọng… Đúng rồi, ta phải nhanh gặp mặt y.
Thấy Tại Trung không nói gì, Hi Triệt khẩn trương hỏi, “Ngươi không muốn đi sao?”
Hiền Trọng… Không muốn đi… Không phải! “Không, muốn…”
“Vậy chúng ta mau đi nhanh lên thôi.”
Tưởng rằng Tại Trung đã quên được, Hi Triệt mỉm cười gia tăng cước bộ, đi đến chỗ Duẫn Hạo.