Lòng bàn tay cảm giác được sự khẽ động từ ngón tay, “Tại Trung, tỉnh rồi sao?” Lập tức đứng dậy, kiểm tra xem Tại Trung có dấu hiệu tỉnh lại hay chưa.
Đôi mắt khép kín khẽ mở ra, thử chớp vài cái, cuối cùng cũng thấy rõ bóng người ở phía trên mình.
“Hiền Trọng…” Thì ra là… Ta còn tưởng rằng…
“Tại Trung, đã khỏe hơn chưa?” Hiền Trọng đỡ Tại Trung dậy, thần sắc lo lắng hiện rõ trên mặt. Ban đầu hắn đứng ngoài cung điện, chờ Tại Trung thăm Duẫn Hạo xong rồi cùng nhau quay lại, không nghĩ rằng lại biết được Tại Trung lâm vào hôn mê chẳng rõ lí do, lúc tới bên người Tại Trung, Duẫn Hạo đã cướp đi vị trí của Hiền Trọng, hắn một mực đứng ở bên giường mà trông coi Tại Trung, có chuyện mới chịu rời đi.
“Ân.” Sự thất vọng chợt lóe lên trong đáy mắt không thể nào che giấu nổi, khi ta đang ở trong hắc ám, rõ ràng có người gắt gao nắm lấy tay ta, kêu gọi tên ta trong lo lắng, cứ liên tục như vậy, nhiệt độ ấm áp kia vẫn không hề tản đi.
Nhưng lúc tìm được cửa ra trong hắc ám nhờ bước theo thanh âm của hắn, khi mở mắt ra, lại không phải thân ảnh trong tưởng tượng kia, mà là một người khác đang trông coi bên người ta.
“Hiền trọng, ngươi đã đợi rất lâu rồi sao?” Là Hiền Trọng sao? Người đó là y sao…
Chờ… Ta đã chờ rất lâu rồi, mặc dù không ở bên người Tại Trung, nhưng nỗi lo lắng tích tụ ở ngoài cửa mấy ngày nay cũng vô cùng chân thật.
“Đúng vậy, may là Tại Trung cuối cùng cũng tỉnh lại.”
“A… Ân, cảm tạ ngươi.” Quả nhiên là Hiền Trọng mới đúng, ta thật sự đã ngủ đến mức có chút mơ hồ rồi, sao có thể cảm thấy là.. là điện hạ được cơ chứ…
Ta đây là làm sao vậy, càng ngày càng kỳ quái, luôn cảm thấy giữa ta và điện hạ có rất nhiều chuyện xảy ra ở quá khứ… ‘Đừng quên ta… Tại Trung…’ Bảo ta đừng quên, ta đã từng là người quan trọng của hắn sao?
Nghĩ đến đó, Tại Trung cảm thấy có chút lừa mình dối người, hắn là Ma vương a, mà ta thì là cái gì chứ… Ngẩng đầu nhìn bốn phía, xung quanh rộng lớn, tuy rằng bên giường có Hiền Trọng làm bạn, nhưng vì sao vẫn cảm thấy có chút vắng lặng…
“Hiền Trọng.”
“Ân?”
“Ta muốn quay về.”
… …
“Vương, kết giới đã tăng cường rồi ạ.”
Quay về trên bảo tọa, nhìn những kẻ nhảy nhót reo hò ở dưới kia, Duẫn Hạo không khỏi có chút phiền lòng. Bỏ Tại Trung mà đến nơi này rồi dùng sức mạnh của hắn để tăng cường cho kết giới của Ma giới vào mỗi một nghìn năm, hừ, những con rối đáng thương của Ma giới, bi ai mà khẩn cầu sự bảo hộ từ sức mạnh kia.
“Điện hạ.” Người tới quỳ gối ngồi xổm, dùng tay ý bảo ma phó phía sau đưa đồ tới.
Sa mỏng trong suốt bao bọc trên thân thể không chút tì vết, hai mắt vô thần, cái miệng khẽ mở, thì thào nói, “Thỉnh điện hạ ban ân… Thỉnh điện hạ ban ân…”
Duẫn Hạo diện vô biểu tình mà nhìn vài con người đã bị khống chế đang nằm rạp dưới chân hắn, sự khinh thường trong mắt không thể nào che giấu được.
“Điện hạ, đây là xử nữ thành kính nhất, thỉnh Vương hưởng dụng.”
Là lễ rửa tội bằng máu, là tiết mục được sắp xếp vào mỗi năm, a, chỉ thấy thật buồn cười…
Đứng dậy, nắm lấy bờ vai yếu đuối, vươn đôi răng nanh băng lãnh ra, mạnh mẽ đâm vào làn da, máu tươi phun ào ạt.
Quả nhiên là máu tươi thượng đẳng, hơi nhắm mắt lại, chuẩn bị hảo hảo uống hết huyết dịch của xử nữ này, nếu như tâm tình tốt, sẽ lưu lại sinh mệnh hèn mọn kia, rồi nó sẽ được sống sót ở Ma giới, làm một nô bộc mặc cho người bỡn cợt, nhưng đương nhiên hắn cũng có thể muốn tính mạng của bọn chúng ngay bây giờ.
Trong lòng đột nhiên hiện lên một tia bất an, rút khỏi dòng máu tươi ấm áp kia, lúc những người bên dưới tưởng rằng Vương của vọn họ chuẩn bị lưu lại tính mệnh của con người kia, họ lại nhìn thấy Vương của Ma giới thoáng chốc trở nên phẫn nộ, không chút lưu tình mà hút hết huyết dịch trong thân thể kia, sau đó là từng người một.
Thân thể khô héo chất chồng trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn, bên miệng dường như còn hơi mỉm cười, tưởng rằng thực sự sẽ được ban tặng sao…
Máu nhuốm thẫm vạt áo, Duẫn Hạo ngồi trở lại trên bảo tọa, suối tóc trước trán che khuất biểu tình, tay dùng lực mà nắm lấy tay vịn ở bên cạnh, khóe miệng mỉm cười, che giấu nỗi đắng cay, “A, tỉnh dậy, rồi lại đi sao…”