“Xương Mân! Ngươi xem, con mắt của ta.”
Hôm nay, giống như bình thường, mỗi ngày ta đều chạy đến ‘hồ Vong Xuyên’, chờ mong sự chuyển biến của diện mạo mình. Không uổng phí công sức chờ đợi của ta, ngày hôm nay, cuối cùng, con ngươi màu máu đã chuyển sang ánh tím đầy u tĩnh, trông vô cùng thuần túy, ta cảm thấy rất cao hứng, rốt cuộc ta đã có tư cách để có thể gặp Duẫn rồi.
“Ân, một đôi mắt tím rất đẹp.” Bộ dạng của Xương Mân chiếu rõ ràng vào giữa hồ nước tím, bộ lông băng lam nhu thuận nhưng không hề mất đi ngạo khí. Xương Mân, là một thần thú, chính xác mà nói là ma thú. Từ lúc ta bắt đầu mở mắt, nó đã ở bên cạnh ta.
“Buông tóc xuống đi.”
“Nga.” Ta thuận theo, nâng mái tóc dài lên rồi buông xuống, suối tóc lộn xộn phía trước che khuất toàn bộ mắt ta. Không biết vì sao, Xương Mân vẫn luôn bắt ta lấy tóc che khuất mắt, nó nói đến một thời gian nhất định mới có thể lộ ra, vì thế, nó thi hành kết giới, mỗi lần ta phải có sự cho phép thì mới có thể vén mái tóc dài lên, đi xem màu sắc của mắt ta.
Ta đã bị đóng băng trong tinh thể tuyết tím được nghìn năm, ngủ say không tỉnh. Ngày đó, một đạo ánh sáng màu đen đâm thủng thân thể đang ở trong ‘Mê viên’ của ta, trong nháy mắt đã hòa tan tinh thể tuyết bao bọc lấy ta. Sau này Xương Mân nói, đó là Ma vương Trịnh Duẫn Hạo nắm giữ biểu tượng của hắc ám, nó nói, ta là bạn đời định mệnh của Duẫn Hạo, cho nên, ta vẫn chờ đợi, chờ đợi ngày ta và Duẫn gặp nhau.
Đảo mắt, một nghìn năm lại trôi qua…