CHƯƠNG 5: ĐỨA TRẺ BỊ VỨT BỎ
Mang Kim Tại Hi về nhà gặp cha và mẹ. Không nghĩ rằng ông sẽ rất vui mừng, thế nhưng bà đối với cô ấy lại không được hài lòng cho lắm. Mặc dù Tại Hi không đề cập đến cha của cô ấy và Tại Trung, thế nhưng bà vẫn không hài lòng về hoàn cảnh gia đình của cô ấy. Bà nói, nếu còn đang đi học thì không được nóng vội, phải chờ một thời gian nữa. Nghe thấy bà nói vậy, Tại Hi không thể không nghe theo được, ánh mắt cầu trợ nhìn tôi, tôi chỉ cong miệng cười cười nói đúng vậy, không phải vội, chờ em tốt nghiệp rồi hẵng tính.
“Tại sao không giúp em nói một lời nào vậy?” Ra khỏi cửa, Tại Hi giận dỗi chất vấn tôi.
“Bà cũng không phản đối mà, không phải sao?” Tôi ôm eo cô ấy nói lời dỗ dành, “Trước khi tốt nghiệp một năm, nhớ đến dỗ dành bà nhiều một tí, khi quay về anh sẽ dạy cho em biết cách nịnh nọt bà, đảm bảo đến lúc đó bà sẽ vui tươi hớn hở đón em vào cửa. Vả lại, em không thấy ông vui vẻ sao, em chắc chắn đã thành một nửa con dâu rồi đấy.”
“Lắm mồm.” Cô ấy nhéo nhẹ mặt tôi, “Được rồi, anh chừng nào thì gặp mặt mẹ em đây?”
“Ừm, chờ ngày nào đó anh sắp xếp được thời gian đã.”
“Đừng có chờ đến một ngày nào đó, hôm nay đưa em về thì gặp luôn đi.”
“Còn không mau nói trước với mẹ em một tiếng, định tối hù dọa thêm một trận nữa à.”
“Anh là quỷ a!”
“Sắc quỷ.” Tôi rảnh rỗi lái xe, hôn lên vành tai của Tại Hi.
“Tự em định nghĩa rất chính xác đó nha. Vậy đêm nay đi gặp mặt đi, bây giờ em sẽ gọi điện về nhà.” Dường như sợ chuyện của chúng tôi có biến cố, Kim Tại Hi vội vã bảo tôi gặp mẹ cô ấy. Hi vọng rằng nhà mẹ có thể ủng hộ cô.
Tôi gật đầu, đột nhiên hiếu kì hỏi, “Mẹ em cũng không quan tâm đến chuyện của em trai em sao?” Tại Trung đối với Tại Hi mà nói dường như là một nỗi nhục, thế nhưng dù sao cũng là con trai ruột, tôi muốn biết thái độ của mẹ Tại Trung ra sao.
“Mẹ em trước đây không biết vì tên khốn nào mà khóc thật nhiều, nhưng nó từ nhỏ cùng lão khốn kia lớn lên không biết tiến bộ, mẹ em còn có thể làm gì? Nó làm những chuyện hạ tiện mà chẳng biết nhục nhã, khiến hai mẹ con em không muốn nhìn mặt.”
Hạ tiện? Tôi cũng từng chửi cậu ấy là tiện. Thế nhưng những từ này tràn ngập trong màng tai tôi, lại khiến trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bài xích.
“Nga.” Tôi gật đầu. Không muốn phá hỏng bầu không khí nên cũng không hỏi thêm câu nào.
Tuy rằng gặp mặt có chút đường đột, thế nhưng mẹ của Tại Hi hẳn là đối tôi rất có ấn tượng. Sau khi ra khỏi nhà Tại Hi, tôi lái xe thẳng đến quán bar nơi Tại Trung hát.
Thế nhưng Tại Trung không có ở đó, thay thế cậu ấy chính là một ả đàn bà trang điểm lòe loẹt đang hút thuốc. Ông chủ Triệu đã chết, Tại Trung không có khả năng ở sau ngõ hẻm. Tôi mở điện thoại di động ra, mới nhớ rằng, tôi căn bản không biết số điện thoại của Tại Trung. Trước đây tìm được nơi này, tôi liền hưng phấn đến quên sạch tất cả.
Tôi hỏi người ở quán bar, dĩ nhiên không ai biết. Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên muốn khóc.
Trong lòng tôi bất an, mong mình có thể có được cách nhanh nhất để tìm được cậu ấy.
“Đưa số điện thoại của Tại Trung cùng địa chỉ cho anh!” Tôi gọi điện cho Tại Hi, hi vọng cô ấy có thể biết được.
“Duẫn Hạo?” Cô ấy hiển nhiên rất hoảng hốt.
“Nhanh lên!” Nỗi bất an của tôi lan tràn, tôi nhất định phải xác định cậu ấy đang trong ngực mình, tôi mới có thể an tâm.
“Anh tìm nó làm cái gì?”
“Số điện thoại của Tại Trung cùng địa chỉ!” Tôi tăng thêm ngữ khí, nhắc lại.
Mặc dù cô ấy rất khó hiểu, nhưng có thể đã bị ngữ khí của tôi làm cho hoảng sợ, nên liền nói cho tôi nghe.
Tôi vừa gọi điện vừa lái xe đến nơi cậu ấy. Cậu ấy vẫn không trả lời điện thoại của tôi, điều này đã khiến tôi càng thêm hoảng sợ. Thậm chỉ ngay cả tay lái cũng run lên.
Nhà dân ba tầng đơn sơ, Tại Trung ở lầu hai, thoạt nhìn đã lung lay sắp đổ, hẳn là chủ nhà đã vi phạm luật lệ xây dựng nhà. Bất quá tôi không có tâm tư mà quan tâm đến những điều này. Tôi chạy vội tới liều mạng gõ cửa phòng cậu ấy, lớn tiếng gọi, cho đến khi hàng xóm bị đánh thức vì tiếng ồn. Bên trong cũng không có thanh âm. Tôi ngã ngồi xuống cạnh cửa, rất chật vật mà dựa vào tường, không thèm để ý đến những ánh mắt kỳ quái của những người ló đầu ra nhìn cảnh tượng hỗn loạn.
Anh bao tôi, tôi có thể không đi. Những lời này cuối cùng nương theo tất cả những bất an trong lòng mà bùng nổ. Cùng lúc đó, cảnh tượng sau ngõ hẻm đêm đó cũng lặp lại trong đầu tôi một cách đầy chân thực. Chết tiệt, con mắt đã có chút mơ hồ không thấy rõ rồi!
Đột nhiên nghĩ đến Lý Cao Triết, tôi lau mặt vội vàng lục lọi chiếc điện thoại.
Két ——
Tôi gần như nhảy dựng lên, cửa Tại Trung đã mở.
Tôi tiếp nhận một người dường như chỉ còn lại linh hồn trong thân thể, không có trọng lượng. Thế nhưng tôi có thể cảm giác được cậu ấy đang run rẩy, hoặc nói là co giật.
“Tại Trung!” Tôi hét to, đem cậu ấy ôm vào trong phòng. Cậu ấy mắc chứng nghiện thuốc phiện, tôi biết.
Cậu ấy ở trong lòng tôi tự kiềm chế chính mình, nhưng giãy dụa càng lúc càng nhiều, tôi dần dần nghĩ tôi có chút không thể khống chế được cậu ấy. Nhưng chủ yếu là bộ dạng như chết đuối của cậu ấy đã khiến nội tâm tôi đấu tranh càng lúc càng lớn. Tôi không phải là người trong phạm vi của bọn họ, nhưng ít nhất tôi còn có thể ngăn chặn một chút những sự việc bất ngờ như thế này cho cậu ấy.
“Duẫn… Hạo…” Cậu ấy mơ màng gọi tên tôi.
“Tôi đây.” Tôi ôm chặt cậu ấy, dùng thân thể đè cậu ấy lại, không cho cậu ấy giãy dụa rồi tổn thương chính mình.
“Lạnh…” Cậu ấy cắn tôi, cắn rất mạnh.
Tôi kéo chăn qua bao chặt lấy hai người, tôi cả người ướt đẫm, phân nửa là mồ hôi của tôi, phân nửa là của cậu ấy, cứ kiên trì như vậy. Từ thân thể đến tâm lý.
.
.
.
Rất lâu sau đó, chúng tôi đều mơ mơ màng màng mà ngủ, khi tỉnh lại thì phát hiện Tại Trung đang nghiêng đầu nhìn tôi. Sắc mặt cũng rất tốt, trắng đến trong suốt, giống như đều bị ánh nắng xuyên thấu qua.
“Xin lỗi.” Cậu ấy nói rất khẽ, sau đó đưa tay sờ vào dấu răng máu mà đêm qua tôi bị cậu ấy cắn.
“Tôi còn tưởng rằng miếng thịt này không còn nữa rồi.” Tôi cười, kéo tay cậu ấy xuống rồi nắm chặt trong tay, “Mùi vị thế nào?”
“Cảm ơn.” Câu trả lời của cậu ấy không khớp với câu hỏi của tôi một chút nào cả.
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.
“Chứng kiến tôi như vậy,” Tôi nhìn đôi mắt của cậu ấy, có chút hơi nước, “rất…”
“Bỏ đi, Tại Trung.” Em như vậy không buồn nôn, cũng không kinh khủng, chỉ là khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Tôi đột nhiên nhớ tới, hỏi một câu, “Không có mua, hay không tìm được?” Cậu ấy trong phạm vi hỗn loạn hẳn là sẽ không tìm được nơi bán. Lẽ nào thực sự chỉ biết một người là ông chủ Triệu thôi sao?
“Không có mua.” Tại Trung khẽ nói.
“Cai đi.” Tôi lại nói. Thế nhưng chôn xuống câu nói tiếp theo, tôi muốn cùng em sống cả đời.
“Ba tôi hút, sau đó có một lần ông bức tôi hút, nhìn thấy bộ dạng lúc ông không được hút, cùng điên giống như nhau, căn bản không giống người. Lúc đó tôi sợ trốn vào dưới bàn, nhưng vẫn bị ông kéo ra, ông cười xán lạn nói với tôi: ‘Mùi vị này rất tuyệt, ba cũng muốn cho con hưởng phúc!’ Tôi bị bức hút vài cái. Cho nên tôi có nghiện, nhưng mà không nhiều. Mà bây giờ trước khi hút tôi vẫn còn sợ hãi, muốn đem chính mình giấu đi, thế nhưng tôi không chịu được cái mùi vị hấp dẫn đó. Chỉ một chút, sẽ khiến tôi có cảm giác lâng lâng. Khắp nơi đều là ánh sáng, cơ thể rất ấm áp. Không cần nghĩ rằng tôi là một kẻ nghiện thuốc, Callboy. Tôi thích cái loại cảm giác đó. So với sống đều tốt như nhau. Tôi có thể nhìn thấy thể xác của tôi, tôi có thể cười nhạo nó. Thậm chí như những người khác mà phỉ nhổ vũ nhục nó. Tôi cũng từng muốn tự sát, thế nhưng tôi sợ.” Tại Trung bỗng nhiên nở nụ cười, “Buồn cười không, Duẫn Hạo.”
Cậu ấy hỏi tôi, thế nhưng tôi cảm thấy một chút cũng không buồn cười, “Tôi thích em.” Tôi nói ra, lần đầu tiên nói ngoài lúc làm tình, rất nghiêm túc nói, tuy rằng địa điểm lại là trên giường.
Tại Trung nhìn tôi, chậm rãi thu nạp vẻ tươi cười, “Haiz.” Cậu ấy thở dài, “Anh thật thảm thương.”
“Chúng ta đây chẳng phải là rất hợp sao?” Cậu ấy buồn cười, tôi thảm thương.
“Đây là lý do anh không cùng tôi làm tình sao?” Tại Trung hỏi.
Tôi gật đầu, “Xem như là, tôi muốn khiến em yêu tôi.” Lý Cao Triết không phải cũng dùng thủ đoạn này sao?
“Anh cũng sợ anh sẽ yêu tôi.” Tại Trung cười nhẹ.
Tôi không biết trả lời như thế nào, tôi đã bị cậu ấy xem thấu. Tôi không cùng cậu ấy lên giường, có một lý do rất quan trọng là bởi vì tôi cho rằng nếu như bước tới một bước, tâm tôi sẽ một đi không trở lại.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tôi chỉ chửi một câu thô tục.
“Duẫn Hạo.” Tại Trung ôm cổ tôi, dán sát vào thân thể tôi, ở bên tai tôi nói, “Tôi chỉ là một Callboy.”
“Không có luật nào quy định tôi không thể yêu một Callboy.” Tôi xoay người đem cậu ấy đặt dưới thân. “Tại Trung, cuộc sống của tôi cũng rất loạn. Trước khi gặp được em… rất thối nát. Thế nhưng tôi bây giờ muốn được sống yên ổn. Không phải tâm lý đã trưởng thành, mà là bởi vì em, em có hiểu không? Lần đầu tiên mắt nhìn thấy em, tôi đã không thể rời bỏ. Tôi đem em mang về nhà, tuy rằng về sau là có chút sợ chúng ta làm tình rồi tôi sẽ yêu em, nhất định phải có trách nhiệm đối với em. Thế nhưng lần đầu tiên, thực sự, tôi thực sự đau lòng vì em, hơn nữa chính là chỉ đơn thuần muốn ôm em ngủ, tôi muốn cái loại cảm giác đầy đủ yên bình này. Mà không phải là nỗi vui sướng của tình một đêm.
Tôi không phải là một người đàn ông tốt, hơn nữa tính khí tính tình cũng không tốt lắm, thái độ sinh hoạt lại càng không tốt. Thế nhưng tôi sẽ vì em mà cố gắng để dần tốt hơn. Tôi không muốn em rời khỏi tôi, ngày hôm qua chỉ là nghĩ rằng em đang ở trong lòng người khác, tôi cũng đã muốn điên rồi. Lúc nghe thấy âm thanh em mở cửa, tôi cảm thấy tôi đã nhìn thấy ánh hào quang, tựa như đã nhận được sự cứu giúp và chuộc tội.
Tôi thích nhìn em cười, thế nhưng có đôi khi lại đau lòng, muốn đem em giam cầm vào trong ngực. Tôi cũng rất thích cùng em sinh hoạt. Ba ngày chúng ta ở cùng một chỗ rất vui vẻ. Tôi còn thích bộ dạng lúc em đang ăn, rất đáng yêu, khiến tôi cũng cảm thấy muốn ăn. Tôi thích nhất là cảm giác lúc ôm em ngủ, rất an tâm rất thoải mái. Có loại cảm giác như ở nhà vậy. Tại Trung, tôi không biết những lời này trong mắt em có tính là yêu hay không. Thế nhưng với tôi mà nói chính là vậy. Tôi chưa từng để ý và thích một người như vậy. Bởi vì vui sướng của em mà vui vẻ, bởi vì buồn bã của em mà đau lòng. Muốn vì em làm thật nhiều chuyện, cho em hài lòng và hạnh phúc. Muốn phải bảo vệ em, chăm sóc em.
Tôi không quan tâm em là một Callboy, tôi trước đây hầu như mỗi ngày đều đổi bạn giường. Tôi cũng không quan tâm em hút thuốc phiện. Thế nhưng tôi muốn em làm bạn đời của tôi, cho nên Tại Trung, bỏ thuốc phiện đi. Tôi không muốn sống một cuộc sống không có em.
Em đánh vỡ nguyên tắc của tôi, từ lúc tôi bắt đầu chơi đùa, tôi đã nói với chính mình rằng nhất định không thượng xử cùng kỹ, thế nhưng tôi muốn có trách nhiệm đối với em, cho nên tôi không quan tâm. Tuy rằng tôi vẫn cho rằng cùng đàn ông chỉ có thể là chơi đùa cho vui. Cuối cùng vẫn phải sống chết mà cưới vợ. Nhưng hãy để cho chúng ta thử một cuộc sống không đùa bỡn, tôi rất nghiêm túc, em cùng cùng tôi nghiêm túc có được không? Hả? Tại Trung, nói nguyện ý của em đi.” Tôi rất vụng về trong việc ăn nói, nên muốn để lời bày tỏ của mình nghe giống như sự chân thành từ tiếng nói trong tim.
“Anh nói như vậy sẽ tăng thêm tội danh khi tôi xuống địa ngục.” Một đôi mắt xinh đẹp, câu hồn người như vậy, thế nhưng hiện tại tôi lại muốn che nó đi, không cho chất lỏng đó lại chảy ra.
“Tôi cũng không phải người tốt gì cả, xuống địa ngục chúng ta cùng nhau xuống.” Tôi hôn cậu ấy, hiện tại tôi không có nhiều dục vọng, nhưng có ý nghĩ rất mãnh liệt trong đầu, tôi muốn yêu cậu ấy!
.
.
.
Khi tỉnh lại, trời vẫn sáng, tôi không biết chúng tôi đã ngủ bao nhiêu giờ, vẫn chỉ nằm một hồi lâu. Chỗ đó của tôi vẫn còn chôn trong thân thể của Tại Trung. Tôi thích cái loại cảm giác này, như là cảm giác được trở về cơ thể mẹ. Được bao bọc bởi sự ấm áp và ẩm ướt, mặc dù có một chút dinh dính.
Tại Trung xoay người, cũng mở mắt, cong mắt cười nói, “Cảm ơn đã chiếu cố, ông chủ Trịnh.”
Tôi đánh vào mông cậu ấy, “Bướng bỉnh.”
Tại Trung nhìn tôi một hồi, đem mặt vùi vào trong lòng tôi, dùng cái đầu lông xù cọ cọ ngực tôi.
“Xem ra trên ý chí và năng lực, Lý Cao Triết quả thực thắng tôi một bậc.” Tôi vuốt lưng Tại Trung nói.
“Duẫn Hạo, tôi không cưỡng cầu, nếu như yêu tôi khiến anh vui sướng, anh cứ yêu tôi, nếu như anh không hài lòng vui vẻ, anh cứ rời đi.”
Tại Trung nói, lại như đứa trẻ sợ bị vứt bỏ mà ôm chặt lấy tôi.
.