Lưu ý: Đây không phải chương 1 của truyện >.<
=============== Moah ==============
Gió vô tình thổi làm mái tóc Dương Dương bay phất phới . Cậu ấy đưa tay nhìn về phía Hạ Lâm .
Nhảy cùng tớ nhé
Nó đứng đó, hơi ngẩn người ra , đôi tay bất chợt hướng về Dương Dương nắm lấy như sợ nếu buông ra , cậu ấy sẽ biến mất . Bản nhạc không lời Futari No kimochi cất lên , nhẹ nhàng và sâu lắng . Nó nhắm mắt cảm nhận điệu nhạc , chân bước theo Dương Dương chỉ dạy . Từng nhịp , từng nhịp một , hai người như hòa vào không gian , chỉ có riêng hai đứa nó . Hạ Lâm mỉm cười mở mắt ra nhìn cậu ấy .
Cậu biết không Dương Dương ? Trên khắp thế gian này , người duy nhất không biết cậu tuyệt vời thế nào chính là bản thân cậu
Dương Dương nín thở , khuôn mặt cậu ấy biến thành màu đỏ , đầu cúi xuống như đứa trẻ 3 tuổi làm điều gì sai trái khiến ba mẹ trách phạt
Cậu biết rồi ?
Nè , đâu phải là phim truyền hình mà chỉ cần cải trang một xíu người ta liền không nhận ra , cậu là đồ ngốc à ?
Tớ tưởng cậu không biết , lần đầu tiên cũng vậy , sau này cũng vậy , cậu biểu hiệu như thể không biết tớ là ai
Chả lẽ cậu muốn tớ chạy đến ôm chân cậu , hét lên rằng : Ôi thần tượng của đời tôi thì mới nghĩ tớ là Tứ Diệp Thảo sao ?
Không ... chỉ là ...
Tớ - muốn là một fan thần tượng cậu dù 10 năm hay 20 năm vẫn không đổi , muốn là một TDT cùng cậu trải qua 10 năm hẹn ước . Tớ muốn là một người bạn cùng chia sẻ , lắng nghe , bảo vệ cậu mọi lúc mọi nơi . Còn cậu , xem tớ như thế nào cũng được . Miễn cậu vẫn là Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng tớ - Một chàng trai mang theo chất giọng Bắc Kinh nói chuyện chậm rãi , làm say đắm lòng người
Nó khẽ cười , Dương Dương nhìn nó hồi lâu cũng mỉm cười theo .
Nơi đây , có nắng , có gió và có cậu