"Marian?" Giọng Casey nghe quá mức nhỏ bé, quá mức đau xót, khiến Jackson cũng cảm nhận được nỗi đau của cô.
Anh đã không nghĩ tới cái nhẫn chó chết đó nhiều tuần nay. Nếu có chăng, anh hẳn đã tống nó vào ngân hàng, nhét vào ngăn tủ an toàn. Nhưng không, anh đã bị quấn quanh bởi Casey và Mia nhiều đến mức ném viên kim cương ba carat vào ngăn tủ và quên béng đi.
Cho đến khi nó nhảy ra cắn anh một phát.
"Chết tiệt," anh lẩm bẩm, đi về phía cô. Anh giật chiếc hộp nhung từ tay cô, đóng sập lại và ném trở vào ngăn kéo. Rồi anh đóng ngăn kéo cái rầm và nhìn vào đôi mắt xanh quá đỗi nhợt nhạt, quá đỗi bi thương, và anh thấy mình như một thằng khốn hạng nhất.
"Ừm," cô ậm ừ, bước lùi một bước khỏi anh và nhìn quanh quất vào bất cứ đâu, trừ mắt anh. "Em xin lỗi. Không định tọc mạch đâu. Em chỉ muốn cất chỗ bao đi và - "
"Casey, để anh giải thích." Anh với tới cô, nhưng cô lại trượt đi như màn sương mù trước khi anh thực sự chạm vào được. Chỉ một giây thôi, anh tự hỏi liệu đó có phải là dấu hiệu báo trước những gì sắp đến.
"Giải thích?" Cô cười khô khốc và lùi lại xa hơn nữa. Lắc lắc đầu, cô bước nhanh về phía chiếc tủ và vồ lấy tập giấy cô bỏ quên lúc trước. Những thiết kế cô làm cho menu của King Vineyard. Những thứ đã làm cô rất phấn khích sáng hôm đó.
Anh nhớ cô đã cho anh xem, với đôi mắt ngời sáng và trí tưởng tượng bay bổng. Ngay cả lúc đó, anh cũng đã thấy cắn rứt. Anh đã bẫy cô bằng các anh và chị dâu mình, vì lợi ích của anh hơn là quyền lợi của cô. Anh muốn cô an toàn. Ở đó. Trong căn nhà.
Giờ, ngay đến niềm vui từ chính việc kinh doanh của cô cũng đã nhạt đi. Vì anh.
"Chẳng có gì phải giải thích," cô nói, và giọng điệu càng lúc càng chắc chắn, càng mạnh mẽ. "Anh để chiếc nhẫn đính hôn dành cho người phụ nữ khác trong cùng ngăn kéo đựng bao cao su để dùng với tôi. Còn gì rõ ràng hơn nữa? Tôi là bạn giường, cô ta là đối tượng kết hôn." Cô đi ra cửa. "Tin tôi đi, tôi hiểu bức tranh rồi."
"Không, em không hiểu," anh gắt lên và chắn ngang trước khi cô có thể ra khỏi phòng, rời khỏi anh.
Từ ngoài kia, anh có thể nghe ra giọng nói trầm rung của anh trai mình, tiếng cười của cánh phụ nữ tụm lại dưới tán cây, thậm chí cả tiếng gọi bạn của bầy chim biển đang sà xuống, tìm cái ăn.
Nhưng trong đây, tất cả đều lạnh lẽo và tĩnh lặng. Nhìn vào mắt cô, Jackson thấy khoảng cách giữa họ và anh có cách chó chết nào để thu hẹp lại. Anh không định để cô tự tìm hiểu về Marian. Nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch, cô và Mia sẽ ở đây sáu tháng, rồi cả hai sẽ tiếp tục cuộc sống riêng.
Nhưng đau đó trong suốt thời gian qua, mọi thứ đã thay đổi. Anh không biết như thế nào, không biết vào lúc nào và anh chắc chắn một cách mẹ kiếp là không biết đối phó thế nào. Nhưng Casey đang nhìn anh chằm chằm và anh phải nói gì đó.
"Đúng là anh từng muốn cưới Marian," Anh thốt ra khi không nghĩ được gì hay hơn.
Anh thấy cô nhăn mặt và nếu được, anh đã tự đạp mình một phát. Anh không bao giờ định làm cô tổn thương. Nhưng dường như anh không tránh khỏi.
"Đó là quyết định làm ăn," anh nói với cô, cố gắng làm sao giảm nhẹ nỗi ngạc nhiên chua chát cô vừa trải qua.
Cô chậm rãi khéo mắt lại, lắc đầu, như thể mệt mỏi cô nói, "Làm ăn."
"Đúng. Một cuộc hôn nhân vì lợi ích. Một sự kết hợp thì đúng hơn là hôn nhân," anh thêm vào. Rồi anh hít sâu và tiếp tục nói không ngừng, bởi anh cảm giác rằng cô đang khép mình lại. Nhốt anh bên ngoài. Bỗng nhiên anh khao khát muốn được bước vào. "Xem này, cả hai anh trai anh đều kết hôn vì những lý do không ra gì và cuối cùng kết thúc bằng việc ầm ĩ lên rằng họ hạnh phúc đến thế nào. Anh nhận ra ít nhất anh cũng đang có một cơ hội giống họ và đó là vụ làm ăn tốt cho King Jets. Cha Marian sở hữu vài sân bay ở địa điểm đẹp trên toàn đất nước Cưới cô ấy, anh sẽ bảo đảm được vị trí hạ cánh cho King Jets và thêm những tuyến mới."
"Tốt cho anh," cô đáp, hai tay khoanh trước ngực. "Chúc mừng. Em chắc chắn sẽ cho tất cả những tuyến bay mới vào đúng chỗ khi thiết kế lại trang web của anh."
Anh gầm lên vì tức giận với bản thân. "Cái nhẫn chết tiệt đó ở đây, nhớ không? Nó không nằm trên tay cô ấy vì anh sẽ không cưới cô ấy."
"Thật à. Sao không?"
Sao không. Một câu hỏi nặng nề anh từng nghe. Chết tiệt, anh không hoàn toàn chắc chắn về câu trả lời, bên cạnh sự thật anh không thể đối mặt với suy nghĩ về cả một cuộc đời sống bên người phụ nữ không phải Casey.
Chết tiệt.
Khi anh không trả lời, Casey ngước lên nhìn anh, chờ đợi. "Câu hỏi đơn giản thôi mà, Jackson. Sao anh lại không cưới mấy cái sân bay huyền thoại Cornice?"
"Vì em và Mia," anh nói, co lại phòng ghủ. Người phụ nữ kia đang nhìn anh như thể anh vừa nói với cô anh là người chịu trách nhiệm cho môn thể thao mới nổi là đá chó. "Anh nói với cô ấy anh cần thời gian. Thời gian với Mia. Thời gian để mỗi phần cuộc đời anh gắn kết với nhau."
"Anh chỉ không cưới cô ta bây giờ."
"Không bao giờ," anh chữa lại, chắc chắn hơn về việc đó hơn trước.
"Dù gì anh cũng không nói với cô ấy điều đó hả?"
"Không," anh thừa nhận, lùa một tay qua mái tóc và tự hỏi làm thế quái nào mà anh lo được mớ hổ lốn này. "Anh hẹn cô ấy nói chuyện lại trong sáu tháng nữa," anh thừa nhận. "Anh muốn cho cô ấy cơ hội tự hủy hôn."
"Anh thật lịch lãm làm sao," cô nói và cố gắng bước ngang qua anh.
Anh lại chặn đường cô, cô thở hắt ra bực tức.
"Không phải lịch lãm," anh cãi, cố tìm cách giải thích cho cô một điều chính anh cũng không thể hiểu. "Là - "
"Là gì, Jackson?" cô hỏi và anh thực sự thấy đôi mắt cô chuyển từ xanh nhạt sang xanh sẫm và cảm thấy sự đề phòng lóe lên trong mình. "Thủ đoạn hả? Anh không muốn đính ước với người này trong khi ngủ với người khác? À, điều đó biến anh thành ứng viên danh hiệu Người Đàn Ông Của Năm đấy nhỉ?"
Nỗi đau của cô nhanh chóng bị cơn giận nuốt chửng và Jackson, là kẻ khôn ngoan, lui lại một bước.
"Anh lợi dụng tôi," cô nghiến răng, liếc anh từ đầu đến chân bằng cái nhìn lẽ ra phải biến anh thành đá ngay tức khắc. "Anh lợi dụng tôi thỏa mãn tình dục trong khi tránh liên đới tới Marian tiềm năng."
Anh sẵn sàng để cô thở ra hơi nước, nhưng còn lâu anh mới để yên cho cô xúc phạm cả hai người họ. "Chúng ta lợi dụng nhau vì tình dục cưng ạ," anh nói và để mũi dao bằng lời của cô trúng đích. Nhanh chóng, bản năng, anh bồi thêm. "Anh không hứa hẹn gì với em,"
"Thế là ổn phải không?" Cô thì thầm không hơn gì một hơi thở. "Không hứa hẹn gì nên làm gì cũng được? Tổn thương ai cũng được?" Cô bước lại gần, chọc ngón trỏ vào ngực anh và nói, "Mia thì sao? Anh có định tống nó sang một bên khi cưới Marian không?"
"Tất nhiên là không! Mia là con gái anh. Con bé sẽ luôn là con anh."
"Em đoán điều đó đáng kể đấy," cô rít lên.
"Casey..." Anh với tới vai cô, giữ chặt khi cô cố vùng ra. Anh không biết làm cách nào để đưa mọi thứ trở về như cũ và thừa nhận điều đó với bản thân làm anh phát điên. Trước đây, anh luôn biết phải nói gì. Phải làm gì. Giờ, khi anh cần cái năng khiếu đó nhất, nó lại bỏ anh. "Đừng làm thế. Đừng làm thế với chúng ta. Đừng phá hủy những gì chúng ta có."
"Những gì chúng ta có?" Cô nhẹ nhàng nhắc lại. "Anh không thể phá hủy những gì anh không có." Khi cô nhìn sang anh, anh thấy màu xanh sẫm trong đôi mắt ấy nhạt đi thành cái nhìn xanh nhạt lạnh nhạt. "Bên cạnh đó, em chẳng làm gì hết Jackson. Anh mới làm thế." Cô đẩy anh ra, siết chặt tập giấy trong nắm tay và nói,
"Bây giờ. Julie đang chờ xem mấy menu."
"Chị ấy có thể đợi thêm vài phút nữa," anh nói, không muốn để cô đi. Không khi còn quá nhiều điều chưa nói giữa họ. Không khi anh vẫn nhìn thấy nỗi đau anh gây ra sáng lên trong mắt cô.
"Không đâu," Casey vuốt một tay lên mái tóc ngắn rối bù, "Em muốn cả gia đình anh và bạn bè em không biết có chuyện gì xảy ra, nên nếu anh không phiền, em muốn được chứng kiến kỹ năng diễn xuất huyền thoại của anh khi chúng ta xuống dưới nhà."
"Casey - "
"Chẳng có lý do nào để hôm nay bị bất kỳ ai phá hoại," cô nói và bỏ ra khỏi phòng mà không một lần nhìn lại.
Khi mọi người đã về hết, Casey vẫn không có tâm trạng nói chuyện với Jackson và vì có việc cần vào thị trấn, cô để mặc anh lại với Mia mà đi. Ngồi trên chiếc xe bus khổng lồ màu đen anh đã mua cho cô ít nhất cũng dời sự chú ý của cô ra khỏi việc ngu ngốc cô đã tự gây ra. Cô phải tập trung vào con đường, vào những tài xế khác ngoài nỗi đau đang đâm thấu tim cô.
"Là lỗi của mày," cô lẩm bẩm, lái chiếc SUV nặng nề vào bãi đỗ xe chéo trước cửa hiệu thuốc. Cô sang số, kéo phanh và tắt máy. Rồi cô dựa trán vào bánh lái và nhắm mắt vào. "Mày biết mọi chuyện chỉ là tạm bợ. Tất cả chỉ là một cơ hội cho Jackson tìm hiểu con gái mình. Mày là kẻ để tình dục xảy ra. Mày là đứa đang bắt đầu mơ giữa ban ngày..."
Cô thở dài, nhấc đầu lên và nhìn xuyên qua kính chắn gió vào hiệu thuốc trước mặt. Cảm giác say sóng xuất hiện trong bụng khi cô nghĩ đến lý do mình tới đây. Thứ cô đến mua. Và nếu cô đúng, mọi thứ sẽ còn phức tạp hơn.
Jackson cố gắng nói chuyện với cô khi cô về nhà, nhưng cô lướt qua anh như thể anh không đứng đó. Nên anh quyết định cho cô chút không gian. Một chút thời gian. Để mọi suy nghĩ trong đầu cô thông suốt, rồi sẽ nói chuyện lại và cô chắc chắn là sẽ nghe rõ.
Anh đã trải qua buổi chiều chết tiệt dài nhất đời mình, tán gẫu với các anh mình và Mike Sullivan, vờ rằng không có gì bất ổn, trong khi vẫn có thể cảm nhận được sự khổ sở của Casey lơ lửng trên đầu mình như một đám mây đen đang nhỏ mưa xuống. Không ai để ý, dĩ nhiên, vì cô đã trát một nụ cười lên mặt và làm những gì phải làm. Giữ những người khác tránh xa khỏi việc đã xảy ra với họ.
"Chính xác thì cái gì đã xảy ra chứ?" anh lẩm bẩm khi nhìn qua khung cửa phòng khách đêm hôm sau. "Cô ấy tìm thấy cái nhẫn mình không dùng. Vụ làm ăn lớn. Chẳng có ý nghĩa gì." Anh tranh cãi với bản thân, giọng anh hạ thấp vì chán ghét. "Mình nói mình đã chia tay với Marian, sao cô ấy không hiểu?"
Logic không nghĩa lý gì với phụ nữ, anh nghĩ bụng. Họ quá bận bị tổn thương, đau đớn và tức giận nên không thể nghe được lý do. Tốt thôi, anh tự nhỉ, cô sẽ lắng nghe tối nay, dù muốn hay không.
Anh đã lắng nghe chăm chú và nghe thấy Casey hát cho Mia khi tắm cho con bé và cho nó đi ngủ. Rồi anh lắng nghe tiếng Casey đi lại xung quanh và lần đầu tiên nhận ra, lý do anh không bao giờ dành nhiều thời gian ở nhà trước đây là nó quá yên lặng. Quá to đối với một người. Quá nhiều yên tĩnh và có vẻ càng yên tĩnh hơn khi người ta dành thời gian nghĩ về nó.
Nhưng với Mia và Casey ở đây, làm sao đó mà ngôi nhà có vẻ đầy sức sống. Và chết tiệt, cả anh cũng vậy.
Cuối cùng anh thôi không cố sắp xếp lịch bay, không phân công phi công thế chỗ trống Dan bỏ lại, người đang định thôi việc sau khi con trai đầu lòng ra đời. Anh sẽ lo về hậu cần cho mấy chuyến bay vào ngày mai. Jackson chắc chắn là cần thuê ai đó, nhưng để đến lúc đó, anh phải tự cho bản thân xả hơi đã.
Từ khi Mia và Casey bước vào cuộc sống của anh, bay lượn đã lui lại một bước. Anh đã không còn lang thang ngoài đường hàng tháng, từng phút một nữa, anh đã không nhận ra. Đã bỏ lỡ.
Có lẽ các anh anh đã đúng, tự nhiên anh nghĩ. Có lẽ anh nên cầu hôn Casey. Chắc chắn thế sẽ giải quyết rất nhiều vấn đề. Họ chia sẻ Mia. Và họ chia sẻ cả một phản ứng hóa học kỳ diệu sẽ làm cuộc chung sống của họ không chút khó khăn nào.
Anh tự mỉm cười khi thấy yêu thích cái ý tưởng đó. Chó thật, Adam và Travis có lẽ đã đưa ra đúng cách giải quyết anh cần. Một cuộc hôn nhân vì lợi ích. Nhưng với đúng người phụ nữ.
"Jackson?"
Đầu anh xoay vòng vòng và anh nhảy dựng lên. Ngay khi tâm trí anh nhớ về cô, Casey lại đứng ngay ngương cửa để ngỏ của phòng khách. Anh không nghe tiếng cô xuống cầu thang vì đang mải lạc trong suy nghĩ bản thân. Nhưng giờ nhìn thấy cô, đứng đó trong dải sáng vàng nhạt của ánh đèn, trông cô nhợt nhạt, đôi mắt to hơn. Mở rộng và choáng váng.
"Có chuyện gì sao?" Trước khi kịp ý thức anh đã bước tới trước một bước về phía cô.
"Không - " cô vẫy tay xua đuổi, nhưng anh không bị gạt đi.
Đặt một tay lên vai cô, anh dẫn cô về phía cái ghế, đặt cô ngồi xuống và cố lờ đi sự thật rằng cô đang cứng đờ bên dưới cái chạm của anh. Vẫn còn giận. Tốt thôi. Anh có thể xoay cô vòng vòng. Thực ra, ngay khi anh nói ra ý định của mình, anh đã có cảm giác anh sẽ hạnh phúc đến chết, mọi suy nghĩ về vụ điều trần chiều nay sẽ bay biến.
Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mặt ấy đang bơi trong màn nước mắt cô cố gắng kềm lại. Lo âu trỗi dậy trong anh, gần như đâm vào anh và Jackson đẩy kế hoạch của mình sang bên cạnh một chút.
"Chết tiệt, Casey, có chuyện gì đó," anh nói. "Anh đọc được trên mặt em. Nếu vẫn là vì chuyện sáng nay, anh đang muốn nói đây. Anh đã suy nghĩ và nếu em chịu nghe anh - "
"Dừng lại." Casey lắc đầu, xoa cả hai tay lên mặt và nhìn vào mắt anh với sự đảm bảo rất buồn bã khiến Jackson kinh sợ hơn bao giờ hết.
"Gì thế?" anh hỏi, vươn ra đặt tay cô vào tay mình. Cô đang run rẩy. Chết tiệt, chuyện gì đây? "Cứ nói đi, Casey."
"Em có thai."
Casey quan sát sự choáng váng, rồi bối rối, rồi chắc chắn lóe lên trên khuôn mặt anh. Cô rút tay ra và ngồi yên, chờ anh nói gì đó.
Làm test thử thai ở nhà nửa tiếng trước đã củng cố điều cô ngờ vực chỉ ngay chiều hôm đó. Nói chuyện với những phụ nữ khác về con cái và bầu bí, Casey nhận ra chu kỳ của mình chưa đến theo lịch. Có quá nhiều chuyện xảy đến gần đây, và cô đã rất ít quan tâm đến việc chu kỳ của cô chưa xuất hiện. Ngay cả chu kỳ chưa tới cô cũng không phải lo. Rốt cục thì, bác sĩ đã nói cô gần như không thể làm theo cách truyền thống. Đó là lý do cô tới ngân hàng tinh trùng đầu tiên. Lý do cô làm thủ tục thụ thai nhân tạo. Đó là cách cô tới đây, ở bên người đàn ông không yêu cô.
Cha của cả hai đứa con cô.
"Anh tưởng em nói -"
Cô gật đầu, biết trước anh sẽ nói gì. "Bác sĩ bảo em gần như không thể - " Cô bật cười cụt ngủn và cảm giác tiếng nói cạo vào cổ họng. "Em đoán từ khóa là gần như."
"Nên đêm đầu tiên chúng ta - "
Cô gật. "Rõ ràng là, mấy tay bơi nhỏ bé của anh không gặp khó khăn gì để tìm tử cung của em."
Anh trông gần như tự mãn, nhưng có thể chỉ là sự tưởng tượng của cô làm việc quá giờ.
"Em biết bao lâu rồi?"
"Từ nửa tiếng trước." Cô nhảy ra khỏi ghế, bỗng nhiên không thể chịu nổi việc ngồi xuống một giây nào nữa. Cọ bàn tay dọc theo cánh tay, cô đi lang thang quanh phòng. Cô cảm giác được ánh mắt của Jackson, và ao ước hơn tất thảy mọi thứ được lao mình vào anh và ăn mừng... điều kỳ diệu này.
Cô không có ai khác ngoài Dani ăn mừng tin lần đâu mang thai. Và điều này đúng là một chiến thắng, cơ hội một trên một triệu, khiến cô muốn hét lên, cười lớn và khóc to. Nhưng lần này, cô sẽ phải làm tất cả một mình, bất chấp việc cha đứa bé đang ở cùng căn phòng với cô.
Casey không thể lừa bịp bản thân lâu hơn nữa. Cô có thể vờ rằng bằng cách nào đó, một ngày nào đó Jackson sẽ yêu cô. Nhưng sự thật đơn giản là, không hề. Anh sẽ không yêu. Không phải vì anh không thể yêu. Anh yêu Mia, việc đó đập vào mắt mọi người. Chỉ mình Casey là anh không thể yêu. Và thêm vào một đứa trẻ cũng không thay đổi gì.
"Casey."
Cô dừng bước, quay lại nhìn anh ngang qua căn phòng.
"Em không muốn đứa bé à?"
"Dĩ nhiên là em có muốn chứ," cô nói, che cả hai tay trên bụng như thể làm vậy có thể ngăn cái bào thai tí xíu bên trong nghe thấy cuộc trò chuyện.
"Đây là một món quà, Jackson. Món quà em luôn tìm kiếm. Chỉ là..." cô thở dài và lắc đầu "nó làm mọi chuyện rối rắm hơn trước đó."
"Không." Anh bước đến bên cô, dừng ngay trước mặt và nhìn xuống cô. Đôi mắt anh tỏa sáng, nụ cười nở rộng và khi anh nói, Casey khó có thể tin được điều anh đang nói. "Chuyện này làm mọi thứ đơn giản hơn."
"Em không thấy làm cách nào lại đơn giản."
Anh vuốt dọc cánh tay cô rồi ôm khuôn mặt cô trong lòng bàn tay. "Đấy là điều anh muốn nói đến. Anh có cách giải quyết, Casey. Cưới anh nhé."