Nghe Hồng Nguyệt thuận miệng nói vậy, Lận Châu tức giận, mặt đen như đáy nồi.
Anh nghiến răng nói: “Đồ vật kia của ông đây rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt.”
Hồng Nguyệt có chút không tin mà liếc mắt nhìn anh, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt như người chết của Lận Châu, cô chỉ có thể “ồ” một tiếng tỏ vẻ chính mình đã hiểu rõ.
“Thôi, đem căn cước yêu tinh của hai người đưa ra đây, tôi đi làm giấy chứng nhận kết hôn cho hai người.”
Lận Châu mặt không biểu cảm, lấy căn cước từ trong túi ra.
Hồng Nguyệt hài lòng cầm lấy tấm thẻ, rồi quay đầu lại nhìn Diệp Phù Dư.
Đối với vẻ miễn cưỡng trên khuôn mặt của cô gái nhỏ, cô làm ra vẻ không thấy được.
Diệp Phù Dư phồng má, trong lòng thở một hơi thật dài, rốt cuộc vẫn phải lấy căn cước của mình đưa cho Hồng Nguyệt.
Hồng Nguyệt lại lấy máy ảnh ra, chụp cho hai người một tấm, dán nó lên hai cuốn sổ nhỏ, đóng thêm con dấu của Cục quản lý hôn nhân yêu tinh, rồi mới đưa cho mỗi người một cuốn sổ đỏ.
Giấy chứng nhận kết hôn của Cục quản lý yêu tinh không có gì khác so với của Giấy chứng nhận ở thế giới con người, hơn nữa hai bên còn có liên hệ với nhau.
Nói cách khác, sau khi ở Cục quản lý yêu tinh đăng ký kết hôn xong, thì ngày mai, Cục Dân chính của con người cũng sẽ có hồ sơ về việc kết hôn này.
Cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Trưởng Cục giao phó, Hồng Nguyệt đi đến đóng cửa Cục quản lý.
Đứng ở cửa, cô nhìn hai kẻ-thù-của-hôn-nhân rồi cẩn thận khuyên nhủ một lần nữa ——
“Đừng tưởng hai người giả vờ không quen biết nhau, sau đó ở riêng rồi hai năm sau quay lại đây thì có thể dễ dàng ly hôn. Phải biết là Cục quản lý của chúng tôi đều khuyên giảng hòa chứ không xúi chia tay. Đến lúc đó, nói không chừng cũng không có ai giúp hai người làm giấy ly hôn đâu.”
Lận Châu nghe vậy không khỏi “chậc” một tiếng.
Hồng Nguyệt lập tức trừng mắt nhìn anh một cái.
“Chậc cái gì mà chậc? Đây là sự thật. Còn có, là một người từng trải, tôi khuyên hai người nên sống chung với nhau. Cục hôn nhân chắc chắn sẽ tận tâm phụ trách từng cặp vợ chồng, chúng tôi sẽ thường xuyên tiến hành kiểm tra hai người đột xuất. Nếu chúng tôi biết được hai người đang giở trò... tin tôi đi, kết cục của hai người sẽ không tốt đâu.”
“Còn một câu này nữa, khi hai người nhận được chứng nhận kết hôn, đồng nghĩa với việc nhóm máu cũng như các sở thích, và các phương diện khác của hai người đều phù hợp. Đi qua làng này thì không còn quán nào nữa* đâu, biết không.”
Đi qua làng này thì không còn quán nào nữa*: nguyên văn là “过了这个村就没有这个店了”, ý muốn nói cơ hội qua rồi thì không còn nữa, cũng giống như câu “Phúc bất trùng lai” bên mình vậy á.
“Cho nên, trước kia có nhiều yêu tinh phù hợp với tôi như vậy?”, Lận Châu cười nhạo một tiếng, rồi lạnh nhạt hỏi.
Từng chữ bên trong lời nói đều không cho Hồng Nguyệt một chút mặt mũi nào.
Hồng Nguyệt nghe anh nói mà sững người trong giây lát, đến khi phản ứng lại kịp, lập tức phủi tay kêu hai người nhanh cút đi.
Vài phút sau, thấy hai kẻ xấu xa rốt cuộc cũng chịu đi rồi, cô mới dựa vào trên cửa, nhếch môi nhìn theo hướng hai người rời đi.
Trước kia nếu là phù hợp thì đã sớm đầu ấp tay gối, việc gì hôm nay tôi phải đợi suốt một ngày, còn tiêu tốn nhiều nước bọt như vậy?
Hai con yêu tinh đáng ghét.
*
Sau khi Diệp Phù Dư ra khỏi Cục quản lý yêu tinh, cô nhìn người đàn ông cao ráo, tuấn mỹ bên cạnh, không khỏi nhíu mày.
Dọc đường đi, Lận Châu đều là dáng vẻ “tôi không nhìn thấy cô”, cộng thêm vẻ mặt như cô đang thiếu anh ta 800 vạn.
Rất tức giận?
Hừ, tôi còn đang tức hơn anh.
Diệp Phù Dư đảo mắt, đang tính bước vào xe của mình, chợt nhìn thấy người đàn ông kế bên đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Cô sửng sốt một chút, đứng ở cửa xe nhìn lại.
“Làm sao vậy?” Diệp Phù Dư hỏi.
Sắc mặt Lận Châu không thay đổi, giọng điệu nhàn nhạt.
“Không có gì. Chỉ muốn hỏi một chút, cô biết tôi không?”
Diệp Phù Dư: “...”
Diệp Phù Dư đại khái đoán được suy nghĩ của vị ảnh đế này, cô đảo tròng mắt, nở một nụ cười xán lạn.
“Đương nhiên là biết, Lận Châu, người hai lần đạt ảnh đế. Sao vậy, anh muốn dạy tôi diễn xuất như thế nào để thoát được kiểm tra đột xuất của Cục hôn nhân sao?”
- --
Editor có lời muốn nói:
Không biết sao mà từ lúc đọc truyện tranh cho tới khi edit truyện chữ, giờ là chương thứ tư rồi mà tui cứ đọc tên nam chính thành “Lận Chân” (っ- ‸ – ς) nếu trong quá trình đọc, mấy bạn thấy tui ghi sai tên chỗ nào thì cứ nhắc tui sửa nhá!
Ý mà, có bạn nào từ truyện tranh qua đây kiếm truyện chữ đọc hong ta?